Lục Như Ân ngồi ở bàn làm việc day day hai bên trán, gương mặt lộ rõ sự
mệt mỏi, chỉ trong một thời gian ngắn mà đã xảy ra quá nhiều chuyện, cái chết của Dạ Khải Hiên khiến cô cùng mọi người đau lòng không thôi, vẫn
chưa kịp chấp nhận sự thật thì Bạch An Hương lại xảy ra chuyện, tiếp đó
là chuyện Bùi Chi Nhật bị người ta hãm hại.
Sau khi giải quyết
xong chuyện của Bùi Chi Nhật cô còn phải quay lại trường học, nghỉ học
lâu như thế nếu đổi lại là người khác e là đã bị đuổi học từ lâu rồi.
Ngày hôm sau, Lục Như Ân cùng Lục Đình Quân, Aron và người của mình đi đến
kho hàng số bốn mươi chín để giao dịch. Ngay khi mấy người Lục Đình Quân xuất hiện thì từ bên ngoài tràn vào một đám người bao vây cả đám người
Lục Như Ân lẫn đám người giao dịch.
Ba đám người chia thành hai
phe chĩa súng vào nhau, không biết bên nào bắt đầu chỉ biết khi tiếng
súng vừa nổ hai bên đã bắn nhau đến một mất một còn. Bên của Lục Như Ân
có số người đông hơn nên rất nhanh đã chiếm thế thượng phong, cô cùng
Lục Đình Quân khống chế được những gì đang diễn ra, đột nhiên lại có
tiếng súng vang lên, viên đạn bay về phía của Lục Như Ân, cô thân thủ
linh hoạt, nhanh nhẹn né được viên đạn ấy.
Tất cả đồng loạt hướng mắt về nơi mà viên đạn bay ra, ngoại trừ Lục Đình
Quân cùng Lục Như Ân thì người ở phe của cô đều giật mình kinh ngạc,
sững sờ khi thấy Jay xuất hiện, chính anh là người đã nổ súng.
Aron đơ người mất vài giây sau đó sắc mặt thay đổi trở nên vô cùng giận dữ
quát lớn: “Jay! Anh bị điên rồi à? Sao anh lại nổ súng bắn tiểu thư?”
“Jay đã không còn là người của mình từ lâu rồi, hiện tại anh ta đang đứng về phía của One, nói thẳng ra anh ta chính là cánh tay đắc lực được One
rất tin tưởng.” Lục Như Ân chậm rãi cất giọng nói, ánh mắt nhìn Jay vô
cùng sắc lạnh xen lẫn sự thất vọng.
Aron cùng những người có mặt
sửng sốt, đứng hình hai mắt mở to không tin vào tai của mình, Jay nhếch
môi cười khẩy một tiếng, đôi mắt không chút gợn sóng nhìn thẳng về phía
chị em Lục Như Ân: “Không ngờ là em đã biết rồi đấy, như vậy cũng tốt
anh đỡ phải nhiều lời. Hôm nay anh xuất hiện ở đây là muốn đưa em đến
gặp One, cho dù muốn hay không anh cũng sẽ đưa em đi.”
Lục thiếu
gia cùng người của Bạch gia nhanh chóng tiến đến đứng phía trước che
chắn cho Lục Như Ân, Aron cầm súng chĩa thẳng về phía của Jay, ngữ điệu
tràn ngập sự tức giận, lạnh lẽo: “Muốn đưa tiểu thư đi thì bước qua xác
của tôi và người của Bạch gia cái đã.”
Jay bỗng cười phá lên, ánh mắt lộ rõ sự khinh thường: “Chỉ với các người cũng muốn cản tôi?” Lời
nói của Jay vừa dứt thì bỗng có một đám người xông vào đồng loạt chỉa
súng về phe của Lục Như Ân.
Ngoại trừ hai chị em Lục Như Ân những người còn lại đều bắt đầu rơi vào trạng thái hoảng loạn, bây giờ số
người bên Jay đã áp đảo bọn họ. Ngay chính lúc này, người đàn ông giao
dịch với Lục tiểu thư bỗng xoay người về phía của Jay sau đó chậm rãi
tháo tóc giả, kính đen, râu cùng nốt ruồi trên mặt.
Jay hoảng hốt, cả kinh thốt lên khi nhìn thấy gương mặt thật sự của người đàn ông đó: “Paul! Tại sao lại là em?”
Không chỉ có Paul mà Bùi Chi Nhật, Bùi Gia Linh, Mark cùng bọn người Âu Tĩnh
Kỳ cũng xuất hiện, cậu thanh niên đứng bên cạnh Jay hoảng sợ, hoang mang không tin vào mắt mình: “Làm sao có thể? Không phải Bùi Chi Nhật đang
hôn mê sâu ở bệnh viện hay sao? Chuyện này…”
Lục Như Ân nhếch môi cười lạnh, bày ra dáng vẻ của kẻ chiến thắng cất giọng nói: “Jay! Người của anh cũng quá ngu ngốc rồi, làm nội gián ở Bạch gia mà lộ ra biết
bao nhiêu là sơ hở, anh cũng thừa biết là tôi luôn xem Chi Nhật như em
trai của mình, hiểu rõ em ấy là người như thế nào, đâu phải chỉ dựa vào
một con dao có ký hiệu của One, một vài lời nói liền nghi ngờ em ấy. Vốn dĩ chẳng có cuộc giao dịch nào ở đây cả, tôi cố tình nói như thế để cậu ta tự mình lòi đuôi nhưng không ngờ lại có thể dụ được cả anh ra.”
Hai mắt của Paul đỏ ngầu, vẫn chưa thể chấp nhận được chuyện anh trai mình
lại phản bội mọi người đi theo One, anh khổ sở mở miệng chất vấn: “Anh
hai! Tại sao anh lại trở thành người của gã One? Tại sao anh lại phản
bội mọi người?”
“Cái gì mà phản bội chứ? Ngay từ đầu anh đâu có
nói là đứng về phía của ai, ban đầu anh chỉ là bác sĩ tâm lý, là bạn bè, người quen của bọn họ mà thôi, anh đâu có nói là anh đứng về phía của
ai.” Jay rất thản nhiên đáp trả, đối diện với em trai mình anh ta một
chút áy náy cũng không có.
Paul há miệng muốn nói nhưng rồi lại
thôi, anh không còn lời nào để nói với anh trai của mình nữa, sự thất
vọng của Paul hiện rõ trên gương mặt, đôi mắt. Khi Lục Đình Quân tìm tới anh nói Jay hiện tại là người của One anh còn không tin, bảo vệ cho anh trai mình, tất cả niềm tin đều bị vỡ nát khi tận mắt nhìn thấy Jay nổ
súng bắn Lục Như Ân, anh không muốn tin cũng không được.
Jay một
lần nữa giơ súng lên nhắm ngay Lục Như Ân, Âu Tĩnh Kỳ vội kéo cô ra phía sau của mình che chắn bảo vệ, tiếng súng vang lên nhưng nó không phát
ra từ súng của Jay, tất cả đều giật nảy mình khi thấy viên đạn ghim vào
bả vai của anh ta, mọi người đồng loạt đưa mắt về phía phát ra tiếng
súng.
“Bạch An Hương?” Jay ôm bả vai đau đớn, sắc mặt trắng bệch, sửng sốt, khó tin khi thấy người nổ súng là Bạch An Hương.
Không chỉ có Jay mà cả Lục Như Ân, Lục Đình Quân, Âu Tĩnh Kỳ, những người ở
đó cũng sững sờ, kinh ngạc. Lục Như Ân vội vàng chạy đến chỗ của Bạch An Hương, đỡ lấy em họ của mình: “An Hương! Sao em lại ở đây?”
Bạch An Hương cả người run rẩy, gương mặt trắng bệch cắt không còn giọt máu, nước mắt không ngừng rơi xuống, chân cũng nhũn ra đứng không vững phải
tựa vào người Lục đại tiểu thư. Môi của cô mấp máy một lúc lâu mới thốt
thành lời: “Không… không được động đến Ân Ân, tôi không cho phép bất cứ
ai làm hại đến chị ấy.”