Trời chiều đỏ rực như lửa, những đám mây mỏng lững thững trôi đầy trời.
Trở lại Vương phủ Lãnh Ly bởi vì lần đầu tiên làm chuyện khó nói mà có vẻ
hơi mỏi mệt, một khuôn mặt ửng đỏ dưới nắng chiều chiếu xuống càng động
lòng người.
Hách Liên Hiên không đành lòng nhìn nàng mệt nhọc,
liền ôm nàng ra khỏi xe. Vừa rồi ở trong xe đã cùng nàng động tình, bây
giờ cũng không quan tâm tới cái gì cấp bậc lễ nghĩa.
Quản gia Vu
Đồ lại tựa như đoán ra thời gian bọn hắn hồi phủ, lúc này đang đứng ở
cửa vương phủ, chỉ là đáy mắt kia chợt lóe lên vẻ kinh ngạc tất cả biểu
cảm này của hắn đã được Lãnh Ly thu hết vào trong mắt.
Nàng rất
mệt mỏi! Mặc cho Hách Liên Hiên ôm mình xuống xe, thậm chí về Vương phủ, cảm giác bị người ôm trong lòng khiến nội tâm nàng hơi động một chút,
một cảm giác ấm áp lướt qua. Phu quân này của mình dù không hùng thao vũ lược, lại có thể cho nàng một chút ấm áp, so với tên kia khoác lên mình bộ da ngụy quân tử thì tốt hơn nhiều.
Mà Vu Đồ xuất hiện khiến nàng trong phút chốc lấy lại tinh thần. Dù gả vào Vương phủ thời gian không dài, nhưng Vu Đồ thái độ đối với bọn họ
Lãnh Ly hết sức rõ ràng, bây giờ đứng ở chỗ này chỉ sợ cũng không phải
vì chờ hai người bọn họ đi.
Một cái quản gia nho nhỏ, lại dám không coi ai ra gì, nếu như sau lưng không có người chống lưng, ai cho hắn cái gan đó?
"Ngũ Gia, thả Ly nhi xuống đi. Cái này không hợp lễ nghi."
Lãnh Ly hơi thở có chút gấp gáp, nhìn Hách Liên Hiên hai mắt có thêm một tầng tơ máu.
Hách Liên Hiên khẽ nhíu mày, có vẻ như khó chịu nói: "Ta sợ ngươi mệt mỏi."
Một câu này khiến Lãnh Ly sắc mặt đỏ bừng. Vừa rồi nàng đã chân chính trở
thành ngũ vương phi. Hách Liên Hiên mặc dù động tác lỗ mãng, nhưng cuối
cùng thời khắc mấu chốt vẫn là có chút ôn nhu, lại còn rất để tâm đến
cảm giác của nàng khiến Lãnh Ly có chút cảm động.
"Chúng ta như vậy sẽ ảnh hưởng đến uy nghiêm của vương gia."
"Nhưng ngươi hiện tại sao có thể dễ dàng đi lại? "
Lãnh Ly lần nữa bị lời này của hắn chọc đến hai má đỏ bừng.
"Có thể."
Lãnh Ly nghiến răng nghiến lợi trừng Hách Liên Hiên, nhưng phát hiện trong
ánh mắt hắn tràn ngập sự lo lắng, nhìn đến đây nàng cũng không nỡ giận
hắn, đành thở dài một tiếng. Sau khi trùng sinh, tuy ông trời đã sắp xếp cho nàng một người phu quân nhu nhược vô dụng, nhưng vị phu quân ngu
ngốc này của nàng lại mang đến cho nàng một cảm giác ấm áp trước nay
chưa từng có. Hách Liên Hiên tuy ngu ngốc nhưng lại là người duy nhất
trên đời này thật lòng đối tốt với nàng hơn bất kì người nào nàng từng
gặp.
Chỉ dựa vào điểm này, Lãnh Ly liền nghĩ không thể để hắn tùy tiện bị người ta khi dễ đi.
Hách Liên Hiên quả thật nghe lời buông Lãnh Ly xuống, chỉ là vẫn không an tâm dìu nàng đi vào Vương phủ.
"Vương phi đây là thụ thương rồi?"
Vu đồ nhàn nhạt hỏi. Không hề sợ hãi cùng cung kính chủ tử, cũng không
gấp gáp bất an, khẩu khí lại phảng phất có chút ngạo mạn.
Lãnh Ly lúc này có chút mỏi mệt, chỉ là lạnh lùng nhìn hắn một cái sau đó liền
cùng Hách Liên Hiên đi vào. Nàng hiện tại có chút mệt mỏi, đợi nàng khôi phục sẽ ra tay thu thập cái tên cẩu nô tài này.
Giống như đối
với Hách Liên Hiên nhu nhược tập mãi thành thói quen, Vu Đồ có chút cười lạnh, nhưng cũng không có ngăn cản. Hách Liên Hiên tại thời điểm ánh
mắt Vu Đồ quét qua liền thu lại vẻ sắt đá mạnh mẽ ban đầu của bản thân,
Lãnh Ly nhìn cảnh này âm thầm ghi tạc đáy lòng. Sợ là bình thường phu
quân ngốc này chịu không ít sự khi dễ của hắn đi.
"Ly nhi, không nên tùy tiện đắc tội Vu Đồ, hắn sẽ không cho chúng ta cơm ăn."
Quả nhiên, Hách Liên Hiên dìu nàng hướng đến Thúy Trúc Hiên, trên đường nhỏ giọng dặn dò Lãnh Ly, con mắt thỉnh thoảng nhìn quanh như sợ lời này bị người nào đó nghe thấy.
"Hắn dám!"
Lãnh Ly vừa nói ra
hai chữ này, liền bị Hách Liên Hiên che miệng lại, giống như đạo tặc
nhanh chóng đem nàng kéo vào phòng, lại hết nhìn đông tới nhìn tây một
hồi mới khép cửa phòng lại.
Nhìn Hách Liên Hiên kiêng kỵ như vậy
đối với một lão quản gia, Lãnh Ly nói không nên lời. Có thể làm cho một
người đường đường chính chính là vương gia một nước sợ đến mức này, quả
thật làm cho người ta cảm thấy đau lòng, mà từ nay về sau hắn là phu
quân của nàng, mặc dù mấy ngày trước đây nàng đã dạy dỗ lại hạ nhân
trong Vương phủ, lại không nghĩ rằng vẫn chưa đạt tới hiệu quả mong
muốn. Vấn đề thật sự lại nằm ở trên người lão quản gia này.
Vốn không muốn lại phát sinh thêm sự cố, nhưng nhìn bộ dạng khếp đảm của Hách
Liên Hiên, Lãnh Ly quả thực có chút đau lòng. Hắn mặc dù bình thường nhu nhược, còn mang theo một tia ngu ngốc, thế nhưng lại thật lòng đối tốt
với Lãnh Ly. Chỉ dựa vào một tia ấm áp nhỏ bé này, Lãnh Ly cảm thấy liền không thể để hắn bị ủy khuất. Lại nói, nàng bây giờ là ngũ vương phi,
khi dễ phu quân của nàng còn không phải giống như khi dễ nàng a?
"Ngũ Gia, ngươi qua đây ngồi."
Lãnh Ly lôi kéo Hách Liên Hiên tới ngồi cạnh bàn, rót cho hắn một chén nước. Bọn hắn trở về đã gần nửa ngày, thế mà không có một cái nha hoàn đến
hầu hạ. Lãnh Ly trong lòng có chút nổi nóng.
"Ly nhi, ngươi đối
với ta thật tốt. Hoàng huynh bọn hắn luôn luôn khi dễ ta, phụ hoàng
cũng không thích ta, không ai sẽ vì ta mà ra mặt. Chỉ có Ly nhi ngươi
sẽ bảo hộ ta. Đừng gọi ta Ngũ Gia, nghe thật lạnh nhạt, gọi Hiên đi."
Hách Liên Hiên hé miệng cười, đôi mắt chân thành phảng phất như ẩn chứa một
dòng thanh tuyền, nhìn Lãnh Ly đáy lòng chua xót không thôi, đối với hắn càng là nhiều hơn một phần đau lòng.(ý là thằng bé nhìn con bé đau lòng xong còn đau lòng hơn con bé á)
"Hiên, đừng sợ. Ngươi là vương
gia, bất kể nói thế nào đều là nhi tử của hoàng thượng, về sau nếu ai
còn dám khi dễ ngươi, ngươi liền khi dễ ngược lại hắn, đã có ta ở đây
rồi, ngươi không cần sợ hãi."
"Thế nhưng mẫu phi sẽ không cao hứng."
Hách Liên Hiên rút tay về, sắc mặt có chút ảm đạm.
Hắn nói tới mẫu phi hẳn là Liễu Quý Phi, nghe nói năm đó mẫu thân Hách Liên Hiên cùng người trong lòng gặp mặt bị Hoàng Thượng đày vào lãnh cung về sau đã tự sát, từ đó trở đi, Hoàng Thượng liền đem Hách Liên Hiên nhận
làm con thừa tự cho Liễu Quý Phi, thế nhưng là Liễu Quý Phi bản thân có
Tam vương gia Hách Liên Trần đứa con trai này, làm sao có thể đối với
Hách Liên Hiên tận tâm tận lực? Lần trước tiến cung yết kiến, Hách Liên
Hiên có địa vị như thế nào đã sớm không cần nói cũng biết.
Nghĩ tới
đây, Lãnh Ly lại nhiều hơn một phần đau lòng. Hắn cùng với kiếp trước
của mình là như thế nào lại giống nhau đến vậy. Mà mình đời trước sống
cũng là như thế uất ức, đời này nàng không hi vọng nam nhân của mình
cũng như thế sống phí thời gian một kiếp.
"Tại sao phải quan tâm y có cao hứng hay không. Từ nay về sau, ta không muốn để ngươi lại bị
bất luận kẻ nào khi dễ. Người khác làm sao khi dễ ngươi, ngươi liền khi
dễ ngược lại hắn cho ta, ngươi là vương gia, cũng đồng dạng là hoàng
tử, giống như những người khác vô cùng tôn quý, hiểu chưa?"
Hách
Liên Hiên mở to hai mắt nhìn Lãnh Ly, có chút sợ hãi, có chút chờ mong,
hai con ngươi đơn thuần sạch sẽ khiến Lãnh Ly không nhịn được muốn đem
hắn ôm vào trong lòng an ủi một phen.
"Ly nhi, ngươi đối với ta thật tốt. Ta thật may mắn khi cưới ngươi. Cám ơn ngươi chịu gả cho ta."
Con ngươi hắn trong như nước, lời nói động lòng người khiến Lãnh Ly mặt hơi có chút ửng đỏ, trong lòng nhiều thêm một tia ngọt ngào.
"Chúng
ta hồi phủ đã lâu, làm sao đến một nha hoàn cũng không thấy tới hầu hạ!
Cái này Vương phủ chẳng lẽ quên mất ai mới là chủ tử của bọn hắn sao?
Hôm nay ta liền để đám người này biết ai mới là chủ nhân Vương phủ!"
Lãnh Ly con ngươi xẹt qua một tia lạnh lẽo, dọa đến Hách Liên Hiên lần nữa ngây ngốc.
Đối với hắn cái dạng này, Lãnh Ly vừa đau lòng vừa có chút tức giận, nhưng
lại không phát hiện Hách Liên Hiên trong mắt chớp nhoáng có một tia ý
cười vụt qua.
Lãnh Ly cũng mặc kệ hết thảy, lôi kéo Hách Liên
Hiên đến đại sảnh chính đường ngồi xuống, cái này trong phủ gần nửa ngày thế mà không có nha hoàn đi lại, khiến nàng hơi nhíu mày.
"Người đâu!"
Lãnh Ly thanh âm mang theo một tia mất kiên nhẫn, cuối cùng cũng có một nha
hoàn đi tới, không hành lễ cũng không quỳ, thậm chí sắc mặt còn mang
chút ý vị khinh thường, hỏi: "Vương gia Vương phi có gì phân phó? Quản
gia nói, Vương phi thân thể khó chịu, để ngài nghỉ ngơi nhiều."
"Làm càn! Ai cho ngươi lá gan, để ngươi một chút phép tắc cũng không có? Trong mắt ngươi còn có người chủ tử này sao?"
Nha hoàn quả thật bị Lãnh Ly nháy mắt bùng nổ nộ khí làm cho giật nảy mình, lui về sau hai bước, lại nhìn thấy Hách Liên Hiên nhu nhược dáng vẻ
liền hơi ưỡn ngực.
"Vương phi, thân thể không tốt không nên nổi giận, vẫn là sớm đi trở về phòng nghỉ ngơi đi."
Lãnh Ly thấy nha hoàn này ngạo mạn như thế, một cơn lửa giận liền dâng lên.
Nàng chậm rãi đứng dậy, bỗng nhiên cười tủm tỉm đi đến trước mặt nha
hoàn, con ngươi như nước nhìn chằm chằm nha hoàn chậm rãi hỏi: "Ngươi
tên là gì?"
"Liên Hoa!"
"Ba" một tiếng, bàn tay Lãnh Ly vung
tới, Liên Hoa kêu đau một tiếng ngã xuống đất. Mà Lãnh Ly cũng không bỏ qua cho nàng, tiến lên một chân hung tợn đạp lên tay nàng, mà một chân
đó quả thật rất có lực.
"Vương phi tha mạng! Vương phi muốn mạng a!"
Liên Hoa hiện tại đau đến mồ hôi lạnh ứa ra, không ngừng mà cầu xin tha thứ.
" Nô tài đáng chết! Ở vương phủ này ta cùng vương gia mới là trời! Ai cho các ngươi lá gan, để các ngươi làm càn như thế! Ta cùng vương gia muốn
nghỉ ngơi hay không là chính chúng ta tự biết, còn đến phiên các ngươi
đến phân phó a? Chúng ta là chủ, các ngươi là nô, chứng ta muốn các
ngươi sống hay chết các ngươi cũng phải tuân theo. Nhận bổng lộc của ngũ vương phủ xong các ngươi hầu hạ chủ tử sao?"
Lãnh Ly phảng phất
giống như Tu La từ Địa Ngục đến, toàn thân khí thế bức người khiến Liên
Hoa không khỏi run lên. Động tĩnh bên này đã sớm kinh động những người
khác, cũng nhanh chóng thông báo cho quản gia.
"Ly nhi, quên đi thôi. Chúng ta trở về phòng đi."
Hách Liên Hiên giống như sợ hãi gì đó, thấy Lãnh Ly như thế, nhất thời kinh
hoảng con mắt xem xét bốn phía. Hiển nhiên là hắn đang sợ ai đó.
"Vương gia, nàng là nô, chúng ta là chủ, giáo huấn nô tài là đạo lý hiển nhiên, ngươi chớ có chen vào! Mọi chuyện đã có ta!"
Lúc này Lãnh Ly đằng đằng sát khí, để Hách Liên Hiên kìm lòng không được
rùng mình một cái, sau đó vạn phần ủy khuất ngồi một chỗ không dám động.
Lãnh Ly trong lòng một hơi xém chút nín chết chính mình, nàng làm là như vậy vì ai? Còn không phải là vì Hách Liên Hiên a? Ai biết hắn nhu nhược sợ
phiền phức như thế. Bất quá hôm nay nếu đã bắt đầu, liền phải làm đến
cùng, nếu không mấy nô tài này vẫn sẽ khi dễ bọn hắn.
Đời trước sống uất ức, đời này không nghĩ lại để bất cứ người nào khi dễ!
"Hiên, hôm nay ta nếu không thật tốt trừng trị chúng một phen, sau này sẽ chỉ
càng khó giáo huấn, ta tuyệt sẽ không để ngươi tại vương phủ phải chịu
nửa phần uất ức!"
Lãnh Ly nói, dưới chân lực đạo không khỏi lại
tăng thêm mấy phần, mà Liên Hoa không nhịn được đau ngất đi. Lãnh Ly có
chút cười lạnh, cầm chén trà đã nguội lạnh hất vào mặt nàng, nháy mắt
làm nàng tỉnh lại.
"Vương phi tha mạng a, nô tỳ biết sai! Cầu Vương phi khai ân!"
Liên Hoa đứng lên, quỳ trên mặt đất hung hăng dập đầu, trên mặt đã không biết là nước mắt hay là nước trà.
"Vương phi gây ra động tĩnh lớn như vậy với một nô tài là vì cái kia?"
Xa xa Vu Đồ gác tay mà đến, đi theo phía sau mấy cái gia đinh.