Hách Liên Trần nháy mắt bị chọc giận đến hít thở không thông, hắn một
phát bắt được Lãnh Ly sắp rời đi, hai con ngươi âm lãnh nhìn nàng,
nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Ngươi rốt cuộc là ai?"
"Ly nhi, ta thật là khó chịu!"
Lúc này, Hách Liên Hiên ôm thật chặt Lãnh Ly, thanh âm trầm thấp phả vào
tai nàng, thân thể của hắn có chút nóng lên, tiếp xúc thân mật như vậy
khiến Lãnh Ly có chút bài xích.
"Nhịn thêm một chút, chúng ta lập tức hồi phủ!"
Lãnh Ly thanh âm không tự chủ có chút nhu hòa. Dưới cái nhìn của nàng, số
phận Hách Liên Hiên đáng buồn giống như kiếp trước của mình, phảng phất
thông qua hắn liền có thể nhìn thấy hình ảnh của mình kiếp trước, không
tự chủ có một chút đau lòng.
"Ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề của ta!"
Hách Liên Trần dù cho hiện tại đau đến không muốn sống, cũng liều chết nắm
lấy cánh tay của nàng không để nàng rời đi. Nữ nhân này quá quỷ dị! Hắn
không thể bỏ mặc người như vậy tồn tại!
Lãnh Ly quay đầu lại, nhìn Hách Liên Trần, lạnh lùng nói: "Tam vương gia,
nếu ta đoán không lầm, người mà các ngươi sắp xếp để hồi cung bẩm báo đã xuất phát rồi? Ngươi là muốn ở lại chỗ này chờ Hoàng Thượng đến xem? Ta khuyên ngươi vẫn là nên nhanh chóng quay về tự tìm ngự y cho mình đi."
Hách Liên Trần nhìn Lãnh Ly, trong lòng nghi hoặc trùng điệp, nữ nhân này
tâm cơ quá sâu không lường được, để hắn nhất thời không phân rõ địch ta. Nếu như hôm nay không phải vì hắn mà đến, như vậy nàng làm bao nhiêu
chuyện như vậy đến tột cùng là có ý gì? Chẳng lẽ chỉ là đơn thuần muốn
đón Hách Liên Hiên sao?
Hách Liên Trần dò xét Lãnh Ly tiện thể cũng liếc qua Hách Liên Hiên một cái, chỉ là thoáng chốc liền bỏ qua hắn.
"Ly nhi, nóng! Nhị hoàng huynh bọn hắn đang làm gì? Thật đáng sợ!"
Hách Liên Hiên thân thể hơi có chút run rẩy, đáy mắt lại lóe ra chờ mong cùng ham muốn.
Lãnh Ly cùng Hách Liên Trần nghe thấy vậy thì nhìn lại, chỉ thấy Hách Liên
Thiệu cùng Hách Liên Mặc lúc này đã quấn lấy nhau, đôi môi bắt đầu gặm
cắn lung tung, muốn từ trên người đối phương tìm được một chút giải
thoát. Hách Liên Trần khẽ nhíu mày.
"Lãnh Ly, ngươi đối với Nhị
hoàng huynh cùng Lục hoàng đệ như vậy có phải là có chút quá phận rồi?
Bọn hắn từng đắc tội với ngươi?"
Lãnh Ly cười lạnh trả lời: "Tam
vương gia, ngươi hỏi lời này thật nực cười! Phu quân từng đắc tội với
bọn chúng? Ta chỉ là nhận lễ đáp lễ mà thôi! Phu quân ta nhát gan nhu
nhược, không tranh với người quyền vị, trước kia bị các người khi dễ thì cũng thôi đi. Nhưng ta đã được gả cho hắn, hắn chính là người của ta!
Khi dễ phu quân ta chính là khi dễ Lãnh Ly! Mặc dù Lãnh gia không phải
đại gia tộc, nhưng Lãnh Ly ta cũng không phải người các ngươi có thể tùy tiện động vào! Người kính ta một thước, ta kính hắn một trượng! Ngược
lại, nếu ai lấn ta một điểm, Lãnh Ly tất sẽ trả hắn gấp mười!"
Lãnh Ly đáy mắt bỗng nhiên lóe lên hận ý. Nữ nhân này phảng phất như rắn
độc, bị nàng để mắt tới liền chú định vạn kiếp bất phục!
"Tam
vương gia định tiếp tục ở lại thưởng rượu hay là hồi cung, xin cứ tự
nhiên! Phu quân ta chỉ sợ chống đỡ không được bao lâu, xin cáo từ
trước!"
Lãnh Ly mặc kệ lúc này Hách Liên Trần trong lòng nghĩ như thế nào, nàng nhất định phải mang theo Hách Liên Hiên nhanh chóng rời
đi. Mặc dù hận không thể đem Hách Liên Trần thiên đao vạn quả, thế nhưng dựa vào thế lực của nàng hiện tại, căn bản là không thể động đến Hách
Liên Trần! Bất quá hôm nay có thể hạ thấp uy phong của hắn, cũng coi
là kỳ khai đắc thắng.
Đại nghiệp báo thù của nàng chỉ vừa mới bắt đầu, cuối cùng ai ai chết vào tay ai còn chưa biết đâu!
Hách Liên Hiên thoáng nhìn thấy Lãnh Ly đáy mắt chợt lóe lên cừu hận, trong
lòng cuồn cuộn sóng ngầm, liền đem toàn bộ thân thể tựa vào Lãnh Ly,
cũng bắt đầu sờ soạng lung tung.
"Ly nhi, ngươi thơm quá! Thân thể ngươi thật mềm! Làm sao bây giờ? Ta thật là khó chịu!"
Hách Liên Hiên giọng nói mang theo một chút nghẹn ngào, chân tay luống
cuống, khó chịu lại không dám tùy ý càn rỡ làm Lãnh Ly có chút nhói
lòng.
Người này tuổi thơ không biết đã trải qua những gì, mới
khiến cho hắn khϊếp đảm nhu nhược như vậy! Dù cho bị mị dược quấn thân,
cũng không dám tùy ý làm chuyện càn rỡ!
"Đừng nháo! Chúng ta lập tức hồi phủ!"
Lãnh Ly hung tợn đánh rụng đôi tay đang có chút không yên phận của Hách Liên Hiên, trong lòng lửa giận từ từ tăng. Cũng không biết là tức giận Hách
Liên Hiên nhát gan, hay là tức giận bản thân khi không lại đau lòng, tóm lại chính là gương mặt lạnh lùng, dìu Hách Liên Hiên ra khỏi thanh lâu, lên xe ngựa về Vương phủ.
Hách Liên Hiên ủy khuất bĩu môi, không dám nói nhiều một câu mặc cho Lãnh Ly kéo hắn lên xe ngựa. Nhìn Lãnh Ly một mặt âm trầm, thân thể lui về một góc, khó chịu cắn cắn môi dưới,
một đôi mắt hoảng sợ thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn Lãnh Ly. Bộ dáng kia
cực giống tiểu tức phụ bị ủy khuất!
"Ly nhi, ngươi thật đẹp! Ta thật khó chịu làm sao bây giờ?"
Hách Liên Hiên bất lực giương mắt nhìn mình, Lãnh Ly cảm thấy mình sắp bị
tức chết rồi. Vừa quay đầu phát hiện Hách Liên Hiên đã đem môi dưới cắn
nát, vết máu trên khóe môi khiến nàng có chút sững sờ, sau đó càng thêm
tức giận.
"Ngươi đang làm cái gì?"
Giọng nói trong trẻo
lạnh lùng kia càng làm cho Hách Liên Hiên thân thể run lên, con ngươi
trong veo mơ hồ có thủy quang thoáng hiện.
Lãnh Ly trong lòng khẽ thở dài một cái, mặc dù không muốn cùng hắn phát sinh quan hệ, nhưng
Hách Liên Hiên dù sao cũng là phu quân của mình, mà trong đêm động phòng hoa chúc cũng cho mình cảm nhận được hơi ấm mà trước giờ mình chưa
từng cảm thấy. Bây giờ hợp hoan tán đã phát tác, nàng nếu là không cứu
hắn, hắn chỉ có thể chờ đợi dục hỏa đốt người mà chết!
Vừa nghĩ tới
nam nhân duy nhất đã cho mình ấm áp bởi vì hợp hoan tán mà chết, nàng đã cảm thấy thật không đành lòng. Trên con đường báo thù này đều là chông
gai giá rét, bây giờ một chút ánh nắng ấm áp duy nhất này cũng phải mất
đi sao?
Suy nghĩ một lát, cuối cùng không đành lòng thở dài một tiếng nói: "Đừng cắn, tới!"
Hách Liên Hiên nhìn Lãnh Ly, từng chút từng chút đến bên người nàng.
"Hách Liên Hiên, ngươi có thể tỏ ra bản thân là một nam nhân chân chính hay không?"
Lãnh Ly thực tế có chút nổi nóng. Bản thân đã quyết định vì cứu hắn mà hi
sinh trong sạch, thế nhưng nhìn bộ dáng này của hắn, ngược lại có cảm
giác như bản thân mới là người lấy đi sự trong sạch của hắn, trong lòng
không khỏi có chút uất ức.
Hách Liên Hiên bị nàng quát một tiếng, càng giống như thỏ con bị kinh hãi, giật mình rồi lui về sau một chút,
Lãnh Ly nhìn cảnh này lửa giận trong lòng càng bốc lên.
Lúc này nàng
cũng không thèm nghĩ tới cái gì cấp bậc lễ nghĩa, cánh tay mảnh khảnh
kéo Hách Liên Hiên đang lui lại, đôi môi ấm áp lập tức chụp lên bờ môi
có chút lạnh của hắn.
Kiếp trước mặc dù yêu thảm Hách Liên Trần,
nhưng chỉ dừng lại ở tình yêu, đến chết nàng vẫn là hoàng hoa khuê nữ.
Bây giờ vì cứu Hách Liên Hiên, không chút do dự dâng lên nụ hôn của
mình, nhưng lại không biết tiếp theo nên như thế nào, chỉ có thể nhắm
mắt lại , mặc cho Hách Liên Hiên tự mình phát tiết.
Lãnh Ly hai hàng lông mi vểnh lên, lại bởi vì ngượng ngùng mà khẽ run, tăng thêm một phần dáng vẻ yếu đuối.
Mà Hách Liên Hiên hai mắt lúc này lại hoàn toàn thanh tỉnh, không còn có
nửa điểm cảm giác bị dược tính khống chế! Người nhát gan nhu nhược vừa
rồi đã không còn tung tích, thay vào đó chính là bá khí vốn có của nam
nhân.
Môi Lãnh Ly rất mềm, mềm giống như bông, môi của nàng cũng rất
ngọt, ngọt giống cây đào mật, Hách Liên Hiên tiếp xúc liền lưu luyến
loại tư vị này, không thể ngăn cản cảm giác muốn có thêm.
Hắn
nhìn khuôn mặt thanh tú của Lãnh Ly, trong lòng khó hiểu vụt qua một tia thương tiếc. Hai tay nắm chặt, kéo thân thể có chút mảnh khảnh của nàng đến trong ngực mình, nhu hòa hôn xuống, trượt qua sống mũi của nàng,
cuối cùng rơi xuống đôi môi đỏ mọng ấm áp kia.
Lãnh Ly cảm thấy
tê tê dại dại, loại cảm giác này quá mức lạ lẫm, nàng muốn thoát khỏi
cảm giác xa lạ này! Thế nhưng Hách Liên Hiên không cho nàng cơ hội,
chiếc lưỡi như rắn nhẹ nhàng cạy mở hàm răng nàng, dọc theo hàm răng
nàng bắt đầu công thành đoạt đất.
Nụ hôn từ ôn nhu nhẹ nhàng nháy mắt trở nên tràn đầy bá khí, môi lưỡi không ngừng hấp thụ ngọt ngào
trong miệng nàng, Lãnh Ly cảm thấy bắt đầu không thở nổi, đôi tay nhỏ vô ý thức bám trên người Hách Liên Hiên, lại bị đôi tay thô ráp to lớn của hắn bao trùm.
Giờ khắc này, nàng đột nhiên cảm giác được Hách Liên Hiên cho mình một cảm giác thật an tâm!
Hách Liên Hiên bây giờ làm cho Lãnh Ly cảm thấy có chút xa lạ, thế nhưng
Hách Liên Hiên lại không cho nàng cơ hội suy nghĩ, hắn đưa ra một cánh
tay bắt đầu loạn động sau lưng nàng, cảm giác tê dại chớp mắt lan ra
toàn thân!
Khi hai người sắp thở không nổi Hách Liên Hiên mới buông ra, Lãnh Ly tựa như cá ra khỏi nước cật lực thở dốc.
Nhìn dáng vẻ đơn thuần khả ái của người trước mặt, Hách Liên Hiên trong lòng rất thỏa mãn. Tròng mắt của hắn nhu tình như nước, đôi môi mỏng nhẹ
nhàng trượt qua cằm nàng, mà Lãnh Ly cũng cảm thấy dưới bụng dâng lên
một cảm giác khô nóng, xuôi theo động tác của Hách Liên Hiên, nháy mắt
kéo dài đến toàn thân.
Thân thể khẽ xoay một cái liền nghe thấy
Hách Liên Hiên khẽ rên một tiếng trầm thấp, Lãnh Ly chưa từng nghĩ tên
này như vậy mà lại kêu rên.
"Làm sao rồi? Ngươi nơi nào không thoải mái?"
Lúc này Lãnh Ly, sắc mặt ửng hồng, đáy mắt chứa đầy vẻ mê ly, câu hỏi đơn
thuần này của nàng càng khiến dục hỏa trong người Hách Liên Hiên càng
thêm bốc lên.
"Chỗ kia đều không thoải mái! Ly nhi, ta chỗ này khó chịu!"
Hách Liên Hiên khẽ nói, thanh âm trầm thấp đã mang theo khàn giọng, Hách
Liên Hiên nắm lấy tay Lãnh Ly đưa đến nơi đã sớm cương cứng đến khó chịu kia. Cảm giác cực nóng truyền vào tay gần như đã kích hoạt hết các tế
bào trên cơ thể nàng, Lãnh Ly cả kinh nháy mắt rút tay lại, gương mặt
phút chốc trở nên đỏ ửng như mông khỉ.
Hách Liên Hiên mỉm cười,
tâm tình thật tốt, không cho Lãnh Ly kịp phản ứng, hắn đã đem nàng đè
xuống trên giường, thân thể lập tức chụp lên, bắt đầu một đợt công kích
dồn dập.
Lần này Lãnh Ly hoàn toàn không còn cơ hội suy nghĩ, Hách
Liên Hiên bắt đầu đối với nàng tiến hành mãnh liệt công thành đoạt đất.
Trong xe ngựa một mảnh phong quang kiều diễm bắt đầu diễn ra.