Tô Miễu không hề nói quá. Cô ấy từng xem bệnh án
của Thẩm Tri Ý, lần này lại phẫu thuật cho cô, nên không ai hiểu rõ tình trạng của Thẩm Tri Ý hơn cô ấy.
Sắc mặt Lệ Cảnh Minh lập tức thay đổi, hai tay run lên, cổ họng cuộn trào.
“Tử cung trong bụng cô ấy còn không?”
Tô Miễu nhíu mày, ngoại trừ công việc, phản ứng của cô ấy đối với
những chuyện khác đều rất chậm, cô ấy bối rối nhìn Lệ Cảnh Minh, không
hiểu ý anh là gì.
Nhưng cô ấy vẫn thành thật trả lời: “Vẫn còn”.
“Nếu vẫn còn thì tại sao không thể mang thai?”, theo anh thấy, miễn
là tử cung trong cơ thể vẫn còn, chỉ cần được điều dưỡng sức khỏe, thì
sẽ có thể mang thai.
Tô Miễu sững sờ, cau mày hít sâu một hơi: “Rốt cuộc anh có biết tình
hình sức khỏe của cô ấy như thế nào không? Cưỡng ép mang thai rất dễ bị
sảy thai. Anh có biết làm vậy cơ thể người phụ nữ sẽ tổn hại đến mức nào không hả?”
Da dẻ sần sùi, nước da kém sắc, dù Thẩm Tri Ý có chữa khỏi ung thư dạ dày thì những bệnh này vẫn luôn đeo bám trên người cô, tận cùng gốc rễ
của bệnh tật vô cùng đau đớn, người ta vẫn chẳng thể sống được bao lâu.
Lệ Cảnh Minh nói: “Tổn hại đến sức khỏe chứ có phải chết người đâu!”, anh luôn tin rằng Thẩm Tri Ý sẽ không chết một cách dễ dàng cho nên anh sẽ tiếp tục hành hạ cô.
Tô Miễu cảm thấy lời anh nói rất cay nghiệt, cô ấy luôn nghe Tần Mặc
nói tên Lệ Cảnh Minh này rất khốn nạn, bây giờ được tận mắt chứng kiến, e rằng từ “khốn nạn” này không đủ để hình dung Lệ Cảnh Minh.
Tô Miễu là bác sĩ, cô ấy ghét rất nhiều loại người, trong đó có loại
không quan tâm đến tình hình của bệnh nhân, không nghe theo lời bác sĩ.
Loại người như vậy thường mất đi rồi mới thấy hối hận.
Tô Miễu tức giận châm chọc: “Con không ở trong bụng anh, vết thương
cũng chẳng ở trên người anh, đương nhiên anh thấy chẳng sao cả!”
Giọng điệu của cô rất khó chịu, ánh mắt lạnh lùng, khịt mũi nói: “Có
cần tôi rạch một dao trên bụng anh, lôi nội tạng của anh ra để anh cảm
nhận được cảm giác đau đớn là thế nào không?”
Sắc mặt Lệ Cảnh Minh vô cùng khó coi, anh cho rằng vị bác sĩ này đang cố ý gây sự: “Tôi nói là mang thai, chứ không phải động dao!”
“Ý anh là thứ tôi vừa dùng trong kia không phải là dao à? Hay anh
nghĩ sinh con là chức trách của người phụ nữ cho nên phải chịu những đau đớn đó?”
Đồng tử của Lệ Cảnh Minh co rút lại, Tô Miễu nhìn thấy vẻ mặt kích
động của anh, liền biết ngay tên cặn bã này thật sự nghĩ như vậy.
“Bệnh viện có máy trải nghiệm mang thai. Anh từ từ trải nghiệm thử
mười hai cấp độ đi, sau khi thử xong hãy suy nghĩ lại những gì anh vừa
nói”.
Anh bị điên mới đi thử thứ đó.
“Anh có đúng là chồng cô ấy không?” Tô Miễu nhìn anh với vẻ nghi ngờ, bất luận là từ phương diện nào, cô ấy cũng không nhìn ra được dáng vẻ
làm chồng của người này.
Không quan tâm đến sức khỏe của vợ, còn muốn ép vợ mang thai.
Thà nói là chủ nợ còn hơn là chồng, như thể Thẩm Tri Ý mắc nợ Lệ Cảnh Minh, thật không biết xấu hổ.
Lệ Cảnh Minh không nói gì, nhưng vẻ mặt rất mất kiên nhẫn.
Còn Tô Miễu càng nóng nảy hơn: “Đừng nói anh là chồng của cô ấy, ngay cả bố mẹ cô ấy cũng không có quyền yêu cầu cô ấy sinh con, cơ thể là
của cô ấy, anh không có quyền can thiệp, tôi nhắc anh một câu, làm gì
cũng phải biết chừa đường lui, đừng để sau này phải hối hận”.
Lệ Cảnh Minh cau mày, hỏi tiếp: “Cô có ý gì?”
“Anh tự mình trải nghiệm đi”, đúng lúc này, một cô y tá đi tới, trên tay cầm một cuốn sách y học.
Tô Miễu cầm bút tập trung vào đơn thuốc, sau khi xác nhận đúng loại
thuốc được kê đơn, cô ấy ký tên rồi xé nó ra, đưa một bản cho y tá và
một bản cho Lệ Cảnh Minh: “Cầm đi mua thuốc đi”.