Đôi lông mi của Thẩm Tri Ý khẽ rung lên, mặc dù
rất nhẹ nhưng Tô Miễu vẫn có thể nhìn ra được, cô ấy biết Thẩm Tri Ý đã
nghe thấy.
“Thẩm Tri Ý, nghĩ tới Tần Mặc đi, nếu như cô xảy ra chuyện thì anh ấy sẽ buồn tới mức nào, bây giờ anh ấy đã ra nước ngoài thực hiện nghiên
cứu căn bệnh ung thư, chính là để có thể cứu cô. Nhiều nhân viên nghiên
cứu vẫn không từ bỏ, cô cũng đừng buông bỏ bản thân”.
Tô Miễu mềm rắn đan xen, nhìn thấy nước mắt lăn ra từ khoé mắt của Thẩm Tri Ý, cô ấy cũng cảm thấy rất đau lòng.
May thay cô ấy kịp thời phát hiện ra Thẩm Tri Ý mất máu quá nhiều và
bảo người đi tìm nhóm máu, muộn chút nữa e rằng không chỉ đơn giản là
rơi vào nguy hiểm không thôi.
Tô Miễu nhắm mắt lại hít sâu vào một hơi, trong khoang mũi không phải là vị nước khử trùng mà là vị máu, bây giờ chỉ còn biết đợi người cho
máu tới thôi.
Lệ Cảnh Minh cũng đang đợi, lúc thì anh nhìn cửa phòng phẫu thuật lúc lại nhìn đồng hồ. Đến lúc thật sự không nhẫn nại nổi phải gửi cho Hạ
Minh Nguyệt một tin nhắn hỏi xem cô ta đi tới đâu rồi.
Lòng anh nóng như lửa đốt, đợi tới khi Hạ Minh Nguyệt trả lời thì tâm trạng cũng thoải mái hơn chút, thế nhưng chẳng bao lâu lại căng thẳng
trở lại.
…
Hạ Minh Nguyệt nhìn tin nhắn trong điện thoại, chỉ nhìn mấy chữ này
thôi cô ta cũng biết Lệ Cảnh Minh bây giờ đang căng thẳng tới mức nào.
Tại sao Lệ Cảnh Minh lại yêu Thẩm Tri Ý?
Vấn đề này có lẽ ngay tới bản thân Lệ Cảnh Minh cũng không biết.
Lẽ nào là lửa gần rơm lâu ngày cũng bén? Thời gian có thể quyết định được gì, cô ta cũng ở bên cạnh Lệ Cảnh Minh lâu như vậy mà.
Hạ Minh Nguyệt siết chặt điện thoại, biểu cảm đột nhiên trở nên âm
trầm. Nếu để Thẩm Tri Ý ly hôn như vậy thì đúng là dễ dàng cho Thẩm Tri
Ý, dù thế nào cũng phải bắt Thẩm Tri Ý trả một cái giá thật đau đớn, ai
bảo Thẩm Tri Ý chiếm mất vị trí vốn dĩ thuộc về cô ta những bốn năm
trời!
Lúc sắp tới bệnh viện, Hạ Minh Nguyệt gọi một cuộc điện thoại cho Lệ
Cảnh Minh. Vừa xuống xe cô ta đã nhìn thấy anh nên vội thu lại biểu cảm
trên mặt và tỏ vẻ lo lắng hết sức giả tạo.
“Thẩm Tri Ý vẫn ổn chứ?”
Lệ Cảnh Minh lắc đầu: “Thiệt thòi cho em rồi”.
“Không thiệt thòi, Thẩm Tri Ý cũng từng cứu em, cứ coi như em trả lại cô ta đi”, câu nói này cũng nhắc nhở Lệ Cảnh Minh, lần này cô ta rút
máu cứu Thẩm Tri Ý thì sẽ không còn nợ gì Thẩm Tri Ý nữa.
Lệ Cảnh Minh nhìn vết thương trên hai chân Hạ Minh Nguyệt, trong lòng càng thêm áy náy. Rõ ràng là Thẩm Tri Ý đẩy cô ta ngã xuống lầu vì muốn hại cô ta, thế nhưng Hạ Minh Nguyệt lại chẳng hề tính toán, vẫn tới
bệnh viện cứu Thẩm Tri Ý.
Lệ Cảnh Minh bước tới phía sau người Hạ Minh Nguyệt bế cô ta lên,
bệnh viện nhiều người như vậy, Hạ Minh Nguyệt bị hành động đột ngột này
của anh làm cho vừa kinh ngạc vừa vui mừng, trái tim đập rộn ràng.
Cô ta nằm trong lòng Lệ Cảnh Minh, xấu hổ nói: “Cảnh Minh, anh thả em xuống đi, trong này đông người lắm”.
“Như vậy nhanh hơn chút”, Lệ Cảnh Minh ôm Hạ Minh Nguyệt gần như chạy về phía trước, ai không biết thì còn tưởng rằng người mà anh ôm trong
lòng sắp chết tới nơi.
Trái tim rộn ràng của Hạ Minh Nguyệt lập tức trầm xuống, cô ta nhìn
hàm dưới căng thẳng của Lệ Cảnh Minh, biết rằng tất cả mọi nỗi lo lắng
của anh đều dành cho Thẩm Tri Ý.
Lệ Cảnh Minh đi thẳng vào trong phòng lấy máu, nói với y tá ban nãy: “Người tới rồi, không cần kiểm tra máu”.
“Ngồi bên này, tôi lập tức lấy máu”.
Mặc dù Lệ Cảnh Minh nói không cần kiểm tra máu, nhưng y tá vẫn cẩn
thận kiểm tra, xác định nhóm máu đúng và không có bệnh gì thì mới bắt
đầu rút máu, rút tổng cộng 500ml.
Hạ Minh Nguyệt thấy hơi chóng mặt, dựa trên bàn, nhắm mắt nhíu mày với vẻ không thoải mái.
Tốc độ rút máu rất nhanh, sau khi đủ 500ml, y tá mau chóng đưa tới phòng cấp cứu.
Máu được mang tới kịp thời, nếu như muộn thêm năm phút thì Thẩm Tri Ý sẽ hoàn toàn rơi vào trạng thái hôn mê.
“Cảnh Minh, em thấy hơi chóng mặt, không thoải mái”, đây là di chứng để lại sau khi rút máu.
Lệ Cảnh Minh lo lắng cho tình hình của Thẩm Tri Ý, nhưng cũng không
thể để mặc Hạ Minh Nguyệt được, anh do dự một lát, cuối cùng vẫn quyết
định ở bên cạnh Hạ Minh Nguyệt.
Lệ Cảnh Minh đặt hai phòng bệnh để tiện chăm sóc cùng lúc, hai căn
phòng ở ngay sát nhau. Sau khi thím Vương nộp viện phí xong, anh lập tức bế Hạ Minh Nguyệt vào trong phòng bệnh.
“Còn khó chịu không?”, Lệ Cảnh Minh hỏi.
“Vẫn ổn”, Hạ Minh Nguyệt yếu ớt lắc đầu, lại nói: “Em không sao rồi,
anh đi xem Thẩm Tri Ý đi, chỗ em có thím Vương là được rồi”.
Hạ Minh Nguyệt đã nói như vậy nên Lệ Cảnh Minh cũng không nán lại
thêm, anh lấy ra một cái thẻ ngân hàng từ trong ví, đưa cho thím Vương
rồi nói: “Thím ở đây chăm sóc Minh Nguyệt cho tốt, thiếu cái gì thì nói
với y tá, thẻ cứ quẹt tuỳ ý”.
Thím Vương nhận lấy thẻ, đợi Lệ Cảnh Minh rời đi, bà ta mới hỏi với
vẻ khó hiểu: “Cô Hạ, sao cô lại để tổng giám đốc Lệ đi thế? Lẽ nào cô
không muốn cậu ấy ở bên cạnh cô sao?”, bà ta tin rằng chỉ cần một câu
nói của Hạ Minh Nguyệt thì Lệ Cảnh Minh tuyệt đối sẽ không rời đi.
“Tôi muốn chứ, nhưng biểu hiện bây giờ của tôi càng khoan dung thì
Cảnh Minh sẽ càng áy náy, cũng thể hiện được Thẩm Tri Ý lòng dạ hẹp hòi, một mũi tên trúng hai đích”.
Hạ Minh Nguyệt thấy hơi mệt, nói một lát rồi nằm xuống giường ngủ thiếp đi.
…
Lúc Lệ Cảnh Minh vội vàng quay lại phòng cấp cứu, Thẩm Tri Ý vừa được đẩy ra ngoài. Cô được đắp một chiếc chăn mỏng, chỉ lộ ra gương mặt
trắng bệch, đôi mắt xinh đẹp lúc này vẫn đang nhắm nghiền.
“Cô ấy sao rồi?”
Nữ bác sĩ trước mắt nhướng mắt lạnh lùng liếc nhìn anh, trong ánh mắt có đủ loại cảm xúc phức tạp, Lệ Cảnh Minh bị cô ấy nhìn tới mức sững
sờ.
“Anh là chồng cô ấy à?”, lời này không giống với câu hỏi, nghe giọng điệu có phần chế nhạo.
Lẽ nào cô ấy quen biết anh, Lệ Cảnh Minh chẳng kịp nghĩ nhiều, gật đầu: “Ừ”.
“Sức khoẻ của vợ anh không được tốt, bây giờ sảy thai, cơ thể bị tổn
thương nghiêm trọng, e rằng sau này không thể mang thai được nữa”, giai
đoạn đầu Thẩm Tri Ý uống quá nhiều thuốc tránh thai, cộng thêm bệnh ung
thư dạ dày, lần này không dễ gì mới mang thai nhưng lại sảy thai ngoài ý muốn, khiến cho thành tử cung càng mỏng manh hơn.
Sau này dù có mang thai cũng rất dễ sảy thai, hơn nữa căn bệnh ung
thư dạ dày giai đoạn cuối của cô cũng chẳng có thời gian để mang thai
được nữa.