“Minh Nguyệt, giờ anh cần máu của em để cứu Thẩm Tri Ý…”
Lúc Hạ Minh Nguyệt nhận được điện thoại của Lệ Cảnh Minh, cô ta suýt
thì cho rằng bản thân đang ở trong mơ hoặc là đang xuất hiện ảo giác.
Cô ta siết chặt tay thành nắm đấm, móng tay ghim vào trong lòng bàn
tay tạo thành vết thương, thế nhưng cô ta lại chẳng hề cảm thấy đau đớn
chút nào.
“Thẩm Tri Ý xảy ra chuyện gì à?”
Giọng nói của Lệ Cảnh Minh chợt run lên: “Phải, cô ấy mang thai con
của anh bị sảy rồi, giờ đang mất rất nhiều máu, em cũng biết đấy, nhóm
máu của cô ấy rất đặc biệt, trong bệnh viện không có dự trữ, chỉ em mới
có thể cứu được cô ấy thôi”.
Hạ Minh Nguyệt nghiến răng, lúc này thì cô ta mới cảm nhận được sự
đau đớn trong lòng bàn tay, thế nhưng rất nhanh đã bị nỗi đau trong lòng lấn át mất.
“Cảnh Minh, em cũng bị thương mà!”, Lệ Cảnh Minh sao có thể, sao có
thể bảo cô rút máu cho con đàn bà đê tiện Thẩm Tri Ý kia, anh biết rõ
thể chất của cô ta rất đặc thù, một lần rút máu không phải sẽ lấy đi nửa cái mạng hay sao?
Con người đều có ít nhiều nỗi ích kỷ, thế nhưng sự ích kỷ tới mức độ
như Hạ Minh Nguyệt lại cực kỳ hiếm thấy. Lúc này cô ta đã hoàn toàn quên mất trong vòng bốn năm này nếu như không có máu của Thẩm Tri Ý cho cô
ta thì cô ta đã chết từ lâu rồi.
Lệ Cảnh Minh: “Minh Nguyệt, anh biết là thiệt thòi cho em, chỉ cần em đồng ý cứu Thẩm Tri Ý thì anh sẽ đồng ý với mọi điều kiện mà em đưa
ra”.
Đôi mắt u tối của Hạ Minh Nguyệt đột nhiên sáng bừng, đây có lẽ là
một cơ hội, Lệ Cảnh Minh vẫn luôn trốn tránh chuyện cưới cô ta, nếu như
anh đã nói sẽ đồng ý với mọi yêu cầu của cô ta, vậy thì cô ta sẽ bắt anh phải ly hôn với Thẩm Tri Ý!
“Anh bằng lòng đáp ứng mọi điều kiện của em thật sao?”
“Phải”.
Hạ Minh Nguyệt lúc này cũng bình tĩnh lại, nếu như cô ta không cứu
Thẩm Tri Ý, Thẩm Tri Ý chết thì sẽ trở thành bức vách vĩnh viễn ngăn
cách giữa cô ta và Lệ Cảnh Minh.
“Được, em sẽ qua đó ngay”.
Cúp điện thoại, Hạ Minh Nguyệt cử động hai chân, ngã từ trên cao như
vậy xuống cô ta cũng không phải không hề bị thương, trên chân có nhiều
chỗ bầm tím, rất đau.
Cô ta gọi với lên tầng: “Thím Vương, thím mang cho tôi cái áo khoác xuống đây”.
Thím Vương lấy áo khoác, hỏi: “Cô Hạ định ra ngoài sao?”
“Ừ, Thẩm Tri Ý sảy thai mất máu quá nhiều, Cảnh Minh vừa gọi cho tôi bảo tôi qua đó lấy máu”.
Thím Vương nhìn dáng vẻ bình thản của Hạ Minh Nguyệt thì thấy hơi bất ngờ, như này chẳng giống với tác phong của Hạ Minh Nguyệt chút nào. Với thái độ uất hận của cô ta dành cho Thẩm Tri Ý thì đời nào lại có lòng
tốt đi cho máu cơ chứ?
Thím Vương không hỏi nhiều, sau khi đưa áo khoác cho Hạ Minh Nguyệt,
bà ta nhìn thấy vết thương trên chân cô ta thì quan tâm hỏi một câu:
“Nhưng cô cũng đang bị thương rồi, không sao đấy chứ?”
“Vết thương nhỏ thôi”, Hạ Minh Nguyệt dùng app đặt xe đặt một chiếc
xe, chưa tới năm phút đã tới nơi. Sau khi nhận điện thoại, Hạ Minh
Nguyệt bảo thím Vương đỡ cô ta ra ngoài.
Trong bệnh viện, Lệ Cảnh Minh chưa bao giờ cảm thấy thời gian trôi
qua lâu như lúc này. Anh đứng bên ngoài phòng cấp cứu, Thẩm Tri Ý ở bên
trong, rõ ràng khoảng cách chưa tới mấy chục mét, thế nhưng anh lại cảm
thấy như cách xa vạn dặm, giống như hai cánh cửa sinh tử vậy.
Y tá nhìn Lệ Cảnh Minh cúp điện thoại xong rồi thì đưa thông báo bệnh khó qua khỏi trong tay cho anh: “Anh ký tên đi”.
Lệ Cảnh Minh nhận lấy rồi vội vàng ký tên. Y tá nhìn tên của anh và
nghĩ tới cuộc trò chuyện qua điện thoại ban nãy của anh, mặc dù không
nghe rõ người trong điện thoại nói gì, có điều nhìn dáng vẻ của anh thì
có lẽ là đã tìm được người có nhóm máu tương đồng để lấy máu.
Y tá thở phào, cầm thông báo bệnh nguy kịch đi vào trong phòng phẫu
thuật đưa cho Tô Miễu xem, nhân tiện nói cho Tô Miễu nghe chuyện cô ta
nghe được.
Tô Miễu nghe thấy có người có nhóm máu AB rh- đang tới bệnh viện lấy máu cứu Thẩm Tri Ý mới thở phào nhẹ nhõm.
Thẩm Tri Ý vẫn chưa hoàn toàn rơi vào trạng thái hôn mê, nếu như mất
máu trên 1000ml thì rất dễ khiến cho não bị tổn thương không thể đảo
ngược, dẫn tới chết não hoặc trở thành người thực vật.
“Thẩm Tri Ý, tôi biết cô nghe thấy lời tôi nói”, Tô Miễu cúi người
ghé sát bên tai Thẩm Tri Ý: “Đừng bỏ cuộc, nghĩ tới gã đàn ông cặn bã
bên ngoài kia, cô thật sự định bỏ qua cho anh ta như vậy sao? Anh ta hại cả nhà cô, hiện giờ ngay cả con của cô cũng không tha, nếu như tôi là
cô thì nhất định sẽ sống tốt để báo thù!”