Khuất Ngôn Chấn trong văn phòng, từ từ xem qua các xấp tài liệu trước
mắt, vẻ mặt vẫn vậy, điềm nhiên và an nhàn, chỉ tập trung vào việc trước mắt. Bất giác A Nghiêm gây náo loạn từ ngoài cửa chạy vào, hấp tấp còn
ngã dụi xuống thảm phòng, mọi chuyển động hỗn loạn ấy cũng không khiến
tâm trạng Khuất Ngôn Chấn dao động, hắn vẫn bình thường làm việc, không
hỏi, không liếc nhìn, cũng không quan tâm.
A Nghiêm lẩm bẩm cơn
đau nhẹ vừa đến rồi cũng hiểu lí do cho thái độ của người trên kia, kể
từ sau khi Tuệ San cứ thể bỏ đi, Chủ tịch của anh đã thay đổi đi rất
nhiều. Như cây non mất đi sức sống vậy, mới chớm nở hân hoan đến với bao điều tốt đẹp của cuộc đời thì liền bị vùi dập rồi chết khô. Khuất Ngôn
Chấn vừa mới đắm chìm trong tình yêu của nữ nhân ấy mang lại, hắn trong
lòng luôn hướng tới cô bằng tất cả những gì mình có nhưng bởi vậy mà mất cô cũng rất nhanh.1
Sau cùng, A Nghiêm chỉnh đốn lại bản thân,
cẩn trọng đi tới mặt bàn rồi đặt xuống mảnh giấy nhỏ với nét chữ nghuệch ngoạc viết vội, thở dài lấy hơi rồi báo cáo:
- Thưa Chủ tịch,
chúng ta đã có manh mối đầu tiên của cô Đàm Tuệ San. Đây là đầu số quốc
tế, được gọi đến máy điện thoại của nữ y tá Chân Quả vừa trưa nay, cuộc
gọi diễn ra trong 25 giây và chỉ có đơn phương cô Đàm gọi điện, lên
tiếng và tắt máy ngay.
Bất giác cây bút trên tay Khuất Ngôn Chấn
liền tự động rơi bộp xuống mặt bàn, bấy giờ hắn liền trở lại con người
đang có cảm xúc, giác quan, bỏ đi cái bề ngoại ảm đạm của mình mà lao
tới tờ giấy như thứ thuốc thần tiên cứu mình ngay trong giây phút sinh
tử. Nam nhân cẩn trọng đọc rồi ghi chép lại nắn nót trên một trang sổ
mới, thật nâng niu với nguồn thông tin ít ỏi này. A Nghiêm căng thẳng
nhìn về chủ nhân trước mặt, có phần lo lắng cho chuyện sau này, hai năm
qua yên ổn và phát triển đều đều thì tới đây sẽ lại cuốn vào một vòng
xoáy mới
Một thời gian sau
Tuệ San – hiện tại là Serein
thong thả đi trên đường phố Moscow trở về căn hộ nhỏ, cô khệ nệ hai bên
tay là mấy túi xách đồ từ cửa hàng tiện lợi thì đột nhiên là điện thoại
của bà ngoại:
- Tuệ San, mau về đây, chúng ta có một vị khách đặc biệt
Tuệ San cười nhẹ, cô chủ động đoán:
- Có phải chủ Maksim hay anh Dmitry tới không bà?
Bà ngoại cô trong điện thoại cứ biểu lộ ra giọng nói vui vẻ, gây tò mò cho nữ nhân này rất nhiều:
- Không phải, một người rất đặc biệt, cháu mau về đi. Hẹn gặp ở nhà
Dứt lời, bà ngoại liền tắt máy. Tuệ San nhìn cuộc gọi đã ngắt thì có chút
thắc mắc, cô cũng hào hứng về thật nhanh, tuyết đang rơi dày hơn rồi.
Hiện tại cuộc sống của Tuệ San có thể coi là khá tốt, căn hộ nhỏ được
chú Maksim chuẩn bị cho, bà ngoại được điều trị tốt và hồi phục được hơn 1 năm, hàng ngày Serein vẫn tiếp tục công việc mình yêu thích nhất, đó
là nhảy múa hay nhận show biểu diễn ballet tại một số nhà hát kịch lớn
của thành phố
Tại căn hộ nhỏ
Tuệ San thong thả bước vào,
cô nhìn sang hai đôi giày tây của nam, thắc mắc là ai đến rồi vòng qua
phòng bếp để cất đồ, tiện gọi ới lên:
- Bà ơi, cháu về rồi
Ngay sau đó, chiếc xe lăn của bà ngoại cô được ẩn tới bởi người đàn ông mà
nữ nhân đã cố quên trong suốt 2 năm qua, Khuất Ngôn Chấn. Hắn trò chuyện vui vẻ với bà ngoại của Tuệ San, hai người xuất hiện trước ánh mắt nữ
nhân khiến cô ngay lập tức bàng hoàng mà không thể phản ứng quá đà, buộc mình bình tĩnh để dè dặt hỏi:
- Bà...
Bà ngoại cô nắm lấy tay Khuất Ngôn Chấn đang ẩn sau xe mình, bà vẫn chưa biết chuyện gì cụ
thể xảy ra giữa hai người mà chỉ nghe qua hắn mới tạo dựng lên một câu
chuyện giả mà nói:
- Tuệ San, cậu Khuất từ đại lục xa xôi đến tìm cháu đây, con bé này, vậy mà thời gian qua không nói gì hết
Khuất Ngôn Chấn nhìn nữ nhân trước mắt mà như không tin nổi, người con gái
hắn điên loạn kiếm tìm thì bây giờ đã an toàn xuất hiện, điều này khiến
hắn khẽ thở phào mà vui mừng, muốn chạy lại siết cô thật chặt trong vòng tay mình và giày vò cô ngay tức khắc, căm hờn mà hỏi liên tục tại sao
năm ấy cô bỏ đi không nói lời nào. Nhưng hắn biết, mình không được phép
vuột mất cơ hội tuyệt vời của hiện tại, lấy bà ngoại của Tuệ San ra làm
lá chắn và điểm tựa vững vàng, nữ nhân này sẽ không thể chống đối được1
Từ ngày nhận được thông tin nơi ở của Tuệ San, Khuất Ngôn Chấn bắt đầu
hành động, trước tiên là cài thiết bị nghe lén vào máy Chân Quả, theo
dõi mọi hành trình của nữ y tá này. Tiếp đến là lấy đi tập hồ sơ 111 của bà ngoại Tuệ San, phá sóng kết nối của nữ nhân tới Chân Quả rồi âm thầm sang Nga. Khuất thị dành thời gian một tháng ở đây để tìm hiểu hoàn
cảnh sống của cô và bà, lưu ý lại những thời điểm cô sẽ ra khỏi nhà và
ra trong bao lâu, quan sát những hôm nào Maksim hay tên Dmitry kia sẽ
tới... Tất cả được gấp rút thực hiện để đưa tới kết quả tuyệt vời của
ngày hôm nay, Khuất Ngôn Chấn với khả năng ăn nói và sự giả dối thượng
thừa bên ngoài đã thành công lấy được niềm tin của bà ngoại Tuệ San, tạo được mối liên kết gần hơn1
Khuất Ngôn Chấn cười nhẹ nhìn lấy cô
đang căng thẳng những vẫn cố tỏ ra vui tươi trước mặt bà ngoại, sau cùng hắn thẳng thừng ẩn xe ra phòng khách và để lại không gian riêng trong
bếp cho nữ nhân. Cô bấy giờ liền ngồi khuỵu xuống, việc đến quá nhanh
khiến nữ nhân không tính toán được gì, chỉ biết thở gấp cho lồng ngực
mới căng tức vì sự ngột ngạt này. Sau cùng Tuệ San toan với lấy điện
thoại gọi tới Dmitry thì một giọng nói khác lại vang lên, là A Nghiêm
chứ không ai khác:
- Cô Đàm, xin hãy suy nghĩ kĩ, đừng làm mọi
chuyện có thêm nhiều người tham gia bởi sẽ rất rối... Bà ngoại cô mới
hồi phục được 1 năm trở lại đây, hiện tại đã liệt hai chân vì biến chứng của cơn bạo bệnh. Ngài Khuất bảo tôi gửi lời tới cô rằng, hãy nghĩ cho
người thân duy nhất còn lại của mình... ngài Khuất cũng không muốn làm
lớn chuyện. Cảm ơn!