Đoàn xe Khuất thị rất nhanh đã đỗ thành hàng trước căn nhà đó, A Nghiêm
dẫn đầu đám người cùng tiến vào, tất cả lăm le cây súng ngay sát mặt và
sẵn sàng nhắm bắn tất cả ai vào tầm ngắm của mình. A Nghiêm đi tới căn
phòng chính, thấy con chip nhỏ bị hỏng còn nguyên vẹn trên mặt bàn, như
cảm thấy có điều gì không ổn nên lập tức hạ lệnh:
- Kiểm tra xung quanh, ngay lập tức! Tách ra hai đội lấy xe đi tới bến cảng, hỏi tìm người trong ảnh
Một sự nháo nhào hiện lên trước mắt, thứ họ tìm được thêm trong căn nhà là
một nồi soup ngô đã nguội tanh, chứng tỏ “chủ nhân” nơi này đã rời đi từ lâu. A Nghiêm lại nóng lòng hơn khi một người đem vào một tờ giấy nhỏ
ghi toàn chữ tiếng Nga, anh mau chạy ra ngoài xe rồi báo ngay:
-
Chủ tịch, có một bức thư... nhưng là tiếng nước ngoài, ai đó đã viết nó
chăng? Từ lâu hay mới đây? Có ý nghĩa gì ẩn sâu hay chỉ là... giấy note
nhỉ?
Rất nhanh kết quả đã có, bản dịch gửi qua điện thoại rồi hiện lên trước mắt hắn là hai câu thơ cuối trong bài “Tôi Yêu Em” của đại thi hào văn học
Nga – Puskin:
- A Nghiêm, đây là nét chữ của Tuệ San... cô ấy để lại những dòng này, là ý nghĩa gì đây?
Cuộc tìm kiếm ấy dần rơi vào vô vọng, các tin tức xung quanh báo về không
nơi nào xác thực được chính xác. Khuất Ngôn Chấn lặng lẽ cầm trên tay
con chip đã hỏng, tự mình tưởng tượng cơn đau đã quá lớn mới khiến “kẻ”
nào đó phát hiện ra và giúp Tuệ San. Đến giây phút này, chắc chắn rằng
điều nam nhân sợ đã thành hiện thực, cô ấy đã biết sự thật và quyết tâm
rời bỏ Ngôn Chấn, rời bỏ nơi này với không chút gì vướng bận, tình cảm
giữa hai người càng không có để níu kéo
Khuất Ngôn Chấn buông
thõng tay xuống, mảnh giấy cứ thế bay theo gió rơi loạt xoạt dưới nền
đất bụi, hắn trầm mặc nhìn ra xa rồi không kiềm nén được cảm xúc, sự lo
lắng, mệt mỏi tích tụ và cơn tuyệt vọng, tức giận của hiện tại như bao
thứ dung dịch hòa lẫn để tạo nên một đợt bùng nổ của dung nham núi lửa
vậy. Bấy giờ trong suy nghĩ của nam nhân đã nghẹn lại, thổn thức nhìn vô định mà tự vấn:
- Tuệ San... em bỏ tôi thật sao? Em... cứ thế bỏ tôi mà đi, không một lời nào, không một cơ hội để tôi được biết em có
ổn hay không?1
2 năm sau
A Nghiêm và Chân Quả đang vui vẻ
dùng bữa tại nhà, bất giác dưới sảnh lại là người hàng xóm mới từ quê
lên nên gửi cho chị rất nhiều rau sạch, Chân Quả vội vã rời đi và dặn
dò:
- Anh đợi em một chút nhé, em lên ngay, hì
A Nghiêm
vui vẻ nhận lời, anh ngả mình xuống ghế sofa rồi bật tivi xem, thời gian vậy mà trôi nhanh quá, chuyện ngày ấy cứ dần vào quên lãng và chỉ là
nỗi buồn của người trong cuộc – Khuất Ngôn Chấn. Các cuộc tìm kiếm thời
gian đầu còn tiếp tục nhưng càng về sau càng vô vọng, dần dần cũng phải
chấp nhận Maksim có một tổ chức đặc công lại ở nước ngoài, nhiều thứ
phức tạp mà thế lực Khuất thị không thể vươn tới đối đầu
Bất giác tiếng chuông điện thoại Chân Quả vang lên, một đầu số quốc tế gọi về
khiến A Nghiêm có chút tò mò, phân vân liệu có nên nghe giúp cô không.
Sau cùng anh nhún vai, nghĩ đơn giản thôi nên liền bắt máy, chưa kịp
giới thiệu thì đối phương đã nói một lèo:
- Chị Quả, em đây! Chắc chị bất ngờ lắm nhưng em không có nhiều thời gian, xin hãy nghe kĩ và
giúp em làm việc này. Tập hồ sơ cá nhân của bà ngoại em hồi còn nằm viện chưa kịp lấy lại, chị là y tá sẽ có cách giúp em, hãy tìm mã 111 và gửi cho em qua vận chuyển quốc tế, địa chỉ là:... Em cảm ơn!
Tiếng
tút dài vang lên ngay sau đó, A Nghiêm tạm thời đơ ra như vừa trải qua
một việc kinh thiên động địa gì đó, việc đầu tiên anh làm là xóa đi ghi
nhớ cuộc gọi vừa rồi đồng thời note lại những thông tin mới nghe được.
Nam nhân không giấu nổi sự bấn loạn trong lòng, liên tục đi đi lại lại
rồi lắp bắp gì đó không toát ra thành lời, như một sự cảm nhận mà mới
mấy giây trước đây anh còn cảm thán sự việc của quá khứ thì ngay vừa
rồi, nhân vật chính của sự kiện năm ấy đã chủ động liên lạc lại, chính
là Đàm Tuệ San
Đang trong cơn bần thần thì Chân Quả bước vào, cô khệ nệ lên tiếng:
- A Nghiêm, mau xách giúp em
Anh ta giật bắn mình rồi luống cuống chạy lại, bê gọn đồ xếp trên bàn rồi
cùng Chân Quả ra dùng bữa. Chị vẫn chưa biết gì, vẫn không nghĩ quãng
thời gian ngắn ngủi mình mới đi lại đưa đến một cơ hội ngàn vàng như
vậy. A Nghiêm cầm đũa rồi suy tư, hỏi:
- Chân Quả này... em... có bao giờ liên lạc với Tuệ San không?
Chân Quả đang hào hứng với các món ăn trước mắt thì liền chững lại, sự khó hiểu len lỏi dần trong đôi mắt ấy, e dè đáp:
- Dĩ nhiên là không, làm gì có cách nào để em có thể liên lạc được với con bé đây? Mà... sao tự dưng anh lại hỏi thế?
A Nghiêm thở phào nhẹ nhõm, gật gù rồi mau lấy cớ:
- Không, anh có chút hoài niệm về quá khứ ấy mà... thôi mau ăn đi, chiều anh chở em tới bệnh viện, anh cũng cần về tập đoàn luôn