Tề Lạc Nhân giờ đây đã hiểu vì sao
trên sông lại nổi lềnh bềnh bộ đồ máu đó, nhưng đến giây phút này hiểu
ra cũng chả có bao nhiêu tác dụng, cậu dứt khoát chạy nhanh, vừa điên
cuồng thục mạng chạy vừa cấp tốc bắt não hoạt động.
Làm sao bây giờ? Đây gần như là tuyệt cảnh tất chết đó!
Không, còn chưa đến lúc đó! Những kĩ năng và vật phẩm cậu có được cũng đủ để thoát khỏi tuyệt cảnh này!
Thẻ kỹ năng SL, khẩu lương, chủy thủ, còn có quả bom thu nhỏ mua ở Vùng Đất Hoàng Hôn!
Bản đồ của Tháp huyệt động nhất định đang ở ngay trong cái hang cạnh doanh
địa của người khổng lồ, cậu nhất định phải vào đó mới có thể đi đến Tháp huyệt động! Nhưng cậu buộc phải quăng rớt... Không, làm chết mấy con
sói đói và người khổng lồ!
Khi người khổng lồ chạy băng băng đụng đổ
xô ngã các cành cây cản đường, mộc côn thô bạo đem những chướng ngại vật trên đường đều quét bỏ sạch sẽ, mỗi một bước chân của nó giẫm lên mặt
đất, đều phát ra tiếng vang nặng nề cực lớn, nhấc lên một cơn lốc đầy sợ hãi. Tốc độ cậu lúc này khó tránh khỏi vì liên quan tới thân thể con
gái, có mấy lần mộc côn gần như đánh xuống sau lưng cậu, mỗi một cú đánh hạ xuống như đại địa chấn chiến, người khổng lồ khủng bố đó tựa như cự
thú viễn cổ, trong mảnh rừng rậm này hống hách lộng hành mà đấu đá bừa
bãi.
Đã đến bước đường này rồi, không có gì mà phải do dự cả! Lại chần chừ thì chỉ có chết!
Tề Lạc Nhân không lưỡng lự nữa, tàn nhẫn hạ quyết tâm đối mặt với cái chết mà có thể nhiều hơn một lần.
3 phần khẩu lương được ném ra, 3 con sói hoang đang đuổi đến nghĩ cũng
không thèm nghĩ liền xoay đầu tranh giành miếng ăn, mà người khổng lồ
mảy may không bị lay động, tru lên rồi giơ cao cự côn nện về phía Tề Lạc Nhân, Tề Lạc Nhân ngay tại đó lăn đi,suýt nữa là bị cự côn đánh trúng
nên mới không có chết thảm tại đương trường.
Lưu trữ hoàn tất!
Đến rồi! Tề Lạc Nhân cầm chặt quả bom mini, quay đầu lại nhằm phía người
khổng lồ, ngay lúc này trước mắt cậu hầu như gì cũng không thấy, cậu chỉ biết bản thân không thể thất bại, không thể chết ở đây, dù cho đánh
cuộc tất cả cũng phải sống sót!
Người khổng lồ trong phút chốc do dự bởi hành động quay đầu đột ngột của cậu, lúc này mới giơ cao cự côn
đánh thẳng về phía cậu, nhưng Tề Lạc Nhân di chuyển linh hoạt, nháy mắt
đã chạm đến bắp đùi với những đường cơ và mạch máu xoắn hết vào nhau của người khổng lồ, chịu đựng cảm giác tanh tưởi mà kích nổ quả bom mini
trong tay.
Tiếng nổ vang xa "đùng đoàng", lấy người khổng lồ làm tâm, trong phạm vi 3 thước đều nổ thành một vùng đất chết cháy đen, trong
nháy mắt phát nổ Tề Lạc Nhân đã mất đi ý thức, lúc tỉnh lại cậu đang
đứng ở điểm lưu trữ, bị làn sóng nén có biên độ rộng gây ra bởi một vụ
nổ trong một môi trường (a.k.a sóng xung kích) đẩy ngã xuống đất.
Hệ thống hiện lên, xuất hiện một lời nhắc nhở:
[Người chơi Tề Lạc Nhân, thẻ kỹ năng SL đại pháp thỏa mãn điều kiện thăng cấp, thăng cấp hoàn tất. sau khi thăng cấp người sở hữu có thể thiết lập một điểm lưu trữ tại chỗ, trong 30s sau khi lưu trữ nếu tử vong hoặc chịu
tổn thương chí mạng, thì thân thể và trạng thái sẽ tự động trở lại vị
trí thiết lập điểm lưu trữ, cũng lập tức kích phát lần sử dụng tiếp
theo, vượt qua 30s điểm lưu trữ tự động mất hiệu lực, một điểm lưu trữ
có thể sử dụng liên tục 3 lần, thời gian cooldown 1 tiếng đồng hồ. Dù
sao, muốn dùng, bạn phải chết. Lần sử dụng này lấy kĩ năng sau khi thăng cấp làm chuẩn.]
Trong thời khắc mấu chốt này kĩ năng vậy mà thăng cấp?!
Tề Lạc Nhân vui mừng quá đỗi, nhưng chuyện vui kéo dài chưa được mấy giây, cậu liền nhìn thấy đám sói hoang đã tranh ăn xong lại lần nữa xông đến, cách cậu bất quá là mười mấy thước.
30 giây, đã đủ rồi, lần này cậu sẽ không chạy trốn nữa, phải làm một mẻ khỏe suốt đời mà giải quyết hậu hoạn thôi!
Con sói hoang đầu tiên bổ nhào về phía trước đầy dữ tợn, một ngoạm cắn
trúng cánh tay Tề Lạc Nhân, một trận đau nhức truyền đến, cổ tay Tề Lạc
Nhân mềm nhũn, chủy thủ thiếu chút nữa rơi xuống đất, dáng vẻ hung hăng
liều mạng một hơi mạnh mẽ đâm vào thắt lưng sau của sói hoang, nó liền
phát ra tiếng kêu rên, hung tính đại phát mà liên tục cắn xé, Tề Lạc
Nhân che lại cái cổ không quan tâm gì nữa mà cùng nó lao vào đánh bừa
cho lưỡng bại câu thương, sau cùng một nhát tự cắt cổ. Loading.
Lần
nữa trở về điểm lưu trữ, vừa rồi con sói cắn cậu đang sống dở chết dở mà nằm trên đất, hai con khác rục rịch muốn động, rồi lại đe dọa bằng lực
chiến đấu bộc phát ban nãy với cậu, chúng chùn bước, chúng có thể trì
hoãn, Tề Lạc Nhân lại không thể, cậu hét lớn một tiếng, tiến lên đuổi
theo, hai con sói xoay người bỏ chạy, đảo mắt liền biến mất ở trong
rừng.
Tề Lạc Nhân lúc này mới đặt mông ngồi xuống đất, sau 2 lần
loading sức lực cả người cậu đều bị rút cạn rồi, nếu thêm một lần sinh
tử chém gϊếŧ nữa, cậu sợ mình liều không ra lại cái dáng vẻ hung thần ác sát vừa rồi đâu.
Chẳng qua cuối cùng, vẫn là thắng rồi, còn tiết kiệm được một quả bom thu nhỏ đối phó sói hoang, cậu tổng cộng mua 3
quả, thực sự luyến tiếc không nỡ dùng nhiều.
Tề Lạc Nhân lau mặt, kéo cái chân yếu ớt trống rỗng đứng dậy, đi về nơi vừa rồi phát nổ, thi thể người khổng lồ đã biến thành một khối cháy khét, thế nhưng trên thi thể đang lơ lửng một rương báu, giống như lúc ở thôn tân thủ gϊếŧ chết kẻ
cuồng gϊếŧ người vậy. Xem ra nó là một con quái vật cấp bậc BOSS nhỏ, hệ thống là có đặc biệt khen thưởng.
Ngón tay ấn lên khóa cài của
rương báu, rương báu tự động mở ra, là một tấm thẻ, Tề Lạc Nhân lấy ra
xem xem, nhất thời vui mừng khôn xiết.
[Trời mưa thu quần áo]
(thẻ kỹ năng phi buộc định): Kỹ năng bị động. Mỗi lúc gặp thời tiết âm
u, các bà nội trợ sẽ luôn lo lắng trùng trùng mà nhìn bầu trời, suy đoán lúc nào sẽ trời mưa, không biết có kịp thu quần áo hay không. Trong lúc kĩ năng đang được sử dụng, người chơi sẽ cảm ứng được không khí nguy
hiểm như cơn giông trước lúc mưa nguồn ----- đương nhiên, không nhất
định linh nghiệm, trong 24 tiếng cảm ứng được nguy cơ nhiều nhất 3 lần.
Trước mắt số lần cảm ứng còn thừa 3/3.
Đây đúng là loại kỹ năng cảm ứng mà Tô Hòa từng nói qua! Là loại cậu bức thiết muốn có nhất!
Bất quá...
Tề Lạc Nhân lo lắng bản thân chỉ có 2 khe thẻ trên đai đeo lưng thôi, một
khe dành cho SL đại pháp, cái còn lại cho thẻ vật phẩm chủy thủ Bão Hấp
Nhân Huyết ----- nó nhất định phải được cắm trong khe thẻ mới có thể sử
dụng.
Nhưng không may là SL đại pháp đang trong thời kỳ cooldown
mà nếu rút ra, cooldown sẽ dừng chạy lại cho đến khi lại trang bị lần
nữa, vì vậy cậu buộc phải đặt nó trong khe thẻ. Đành phải trước đem thẻ
vật phẩm chủy thủ lấy ra đổi kĩ năng mới vào, về phần vũ khí, trước dùng chủy thủ phổ thông ráng một chút vậy.
Sau khi trang bị kỹ năng,
ngay khoảnh khắc đầu tiên Tề Lạc Nhân cảm thấy trực giác bản thân trở
nên mẫn cảm hẳn, không, hẳn là nói, cậu bây giờ cảm thấy vô cùng nguy
hiểm!
Loại cảm giác này tựa như một mình lẻ loi đứng trong đêm đen
mênh mông trống trải, vươn tay không thấy 5 ngón, nhưng không hiểu sao,
Tề Lạc Nhân lại cảm nhận được có thứ gì đó đang ở sau lưng rình mình,
loại ánh mắt dào dạt ác ý, rục rịch ngóc đầu dậy...
[Trời mưa thu quần áo] số lần cảm ứng còn thừa 2/3.
Nó đến rồi.
Tề Lạc Nhân đột nhiên xoay người, trong lùm cây thưa thớt, hai đôi mắt màu lục sắc thăm thẳm phát sáng, đang nhìn chăm chú cậu.
Hai con sói đó vậy mà quay lại rồi!
Trong lúc Tề Lạc Nhân hoảng sợ, đột nhiên ý thức được kĩ năng SL đang thời kì cooldown.
Làm sao đây? Chạy hay là...
Đợi chút, cậu có khẩu lương mà. Tề Lạc Nhân thở phào nhẹ nhõm, nắm 2 phần
khẩu lương tùy thời chuẩn bị ném ra ngoài, lúc này cậu cũng không luyến
tiếc tiêu hao đồ nữa, dù sao tính mạng an toàn vẫn là số một.
Còn
không đợi cậu ném khẩu lương ra, đỉnh đầu vèo vèo bay qua hai mũi tên
lộng lẫy ngân quang, sau lùm cây truyền đến hai âm thanh ngã xuống đất
nặng nề, sau đó liền không tiếng động nữa.
Tề Lạc Nhân quay đầu
lại nhìn, thấp thoáng nhìn thấy trang phục tế tự đang ẩn nấp sau cành
lá, không đợi cậu kêu người đến, một con hắc điểu liền bay qua, nhiệt
tình dào dạt mà đứng trên vai cậu cầu được ăn: "Ngon nhắm, ngon nhắm
đó."
Tề Lạc Nhân đau thịt một phát, ném một phần cho nó ăn, đại
hắc điểu yêu thích mà mổ ăn, cái cổ vừa ngửa lên liền nuốt xuống bụng.
Tốt xấu gì vẫn tiết kiệm được một phần, Tề Lạc Nhân tìm niềm vui trong đau khổ mà nghĩ, tâm tình nhất thời tôt lên rất nhiều.
"Này, tôi vẫn chưa biết tên của cô đấy." Tề Lạc Nhân cố lấy dũng khí hét lên.
Cô ấy đã cứu cậu được 2 lần, ít nhất cũng nên nói tên cho cậu biết chứ.
Đáng tiếc nữ thần dị thường vô tình mà xoay người đi mất, cậu chỉ nhìn thấy
ngọn cây đằng xa lắc lư khe khẽ hai cái, cô ấy đã biến mất rồi, đại hắc
điểu ngược lại thân mật mổ a mổ lỗ tai cậu, sau đó vỗ cánh bay đi.
Ngự tỷ mà Tề Lạc Nhân ngưỡng mộ trong lòng lại cao lãnh như thế khiến cậu
có chút lòng đau thầm kiểm điểm lại sở thích thẩm mỹ của mình, bất đắc
dĩ phát hiện cậu vẫn rất thích khẩu vị này...
Nhìn phương hướng
nữ thần rời đi, nói không chừng cũng là đến Tháp huyệt động, đợi khi
tiến vào huyệt động có lẽ còn có thể gặp được, ít nhất trước khi rời phó bản phải hỏi tên cô ấy, cậu cũng không muốn sau khi quay về lại đi hỏi
Trần Bách Thất. Chẳng qua nữ thần thật không thể nói chuyện được sao?
Chẳng lẽ con đại hắc điểu đó nói thật? Cậu quả thực chưa nghe thấy nữ
thần nói qua dù cho có là 1 chữ.
Quả nhiên là trời đố kị hồng nhan ư? Tề Lạc Nhân xúc cảm chân thành mà thương yêu nữ thần hơn, sau đó suy
nghĩ một đường trôi đến Vùng Đất Hoàng Hôn có nơi nào có thể học thủ ngữ được không, vì nữ thần, cậu nhất định có thể học được thủ ngữ!
Không, trước đừng nghĩ những thứ này, vẫn là nhanh đến Tháp huyệt động đi.
Tề Lạc Nhân tinh thần phấn chấn, trước đi kiểm tra thi thể 2 con sói kia,
quả nhiên, trên mỗi đầu sói có một mũi tên màu bạc đâm xuyên, cậu vươn
tay ra rút ----- thất bại rồi. Tề Lạc Nhân khó có thể tin mà nhìn lòng
bàn tay mình từ từ đỏ lên, chà tay rồi lại tiếp tục cố gắng, kết quả lần nữa lấy thất bại tuyên bố kết thúc.
Tề Lạc Nhân rút kinh nghiệm
xương máu dùng góc áo bọc lấy lòng bàn tay tăng thêm lực ma sát, dùng
chân giẫm đầu sói ra sức rút mũi tên, kết quả tay trơn từ trên mũi tên
tuột ra, vì quán tính quá lớn mà đặt mông ngồi xuống đất, cậu chán nản
nện lên mặt đất, cuối cùng thể nghiệm được cảm nhận của mấy em gái yếu
đuối lúc không mở được nắp chai nước khoáng rồi.
Lực cánh tay của nữ thần cậu thật kinh người, cái cung đó của cô ấy tuyệt đối không phải người thường là có thể kéo được đâu!
Sau cùng Tề Lạc Nhân ủy khuất mà dùng chủy thủ cạy mũi tên ra, làm đến cả
người máu chảy đầm đìa, thoạt nhìn hết sức thê thảm, cậu vội vàng về lại bờ sông rửa mũi tên bạc một chút, lại đem những chỗ trầy da xức chút mỡ thuốc ----- cảm tạ trước đó nữ thần vứt mỡ thuốc này cho cậu, rất có
ích luôn.
Sau lhi đã xử lý xong xuôi, Tề Lạc Nhân lại ăn chút đồ
lót bụng, lúc này mới giữa trời chiều đi đến cái hang cạnh doanh địa của người khổng lồ.