Tề Nhân nào ngờ phải đối phó với gương mặt
thế này, nhất thời chợt hiện ra làm cậu đầu váng hoa mắt, mặt nóng bừng, ngay cả lời cũng nói không được lưu loát, lắp ba lắp bắp mà đã "xin"
đến nửa ngày, nín nghẹn thốt lên "xin chào".
Nữ thần cao lãnh liếc mắt nhìn cậu, hắc điểu đậu lên vai cô ấy, nghiêng đầu bán manh với cậu: "Ngon nhắm, ngon nhắm!"
Tề Lạc Nhân cảm thấy quẫn bách, khẩu lương của cậu thực là dùng để cứu
mạng đấy, lấy đó nịnh hót một con chim... Khụ khụ, cũng không phải không được, dù sao cũng là chim của nữ thần mà.
Tề Lạc Nhân - cảm thấy nguyên tắc của mình dưới sắc đẹp đã chẳng còn thừa được bao nhiêu - móc khẩu lương ra đặt trong lòng bàn tay, tùy ý cho hắc điểu gấp không thể
chờ mà mổ thức ăn. Nữ thần không ngăn cản, cũng không lên tiếng, lẳng
lặng nhìn Tề Lạc Nhân, dưới khoảng cách gần như thế, đôi mắt màu lam của cô ấy được khảm giữa hai hàng lông mi dày đẹp đến nỗi tựa như cẩm thạch tinh khiết.
Nữ thần là con lai sao? Trong tâm Tề Lạc Nhân thoáng hiện chút nghi ngờ, cậu nhớ Tô Hòa từng nói qua, trong trò chơi này từ
trước đến giờ chưa thấy qua người chơi ngoại quốc, mà NPC trò chơi lại
đa phần là có dáng vẻ nước ngoài, vì vậy rất dễ dàng phân biệt người
chơi và NPC.
Hắc điểu mổ thức ăn xong, vừa lòng thỏa ý mà cọ lòng bàn tay cậu, phần phật một tiếng liền bay lên cành cây. Tầm mắt nữ thần liếc sang mảnh nhỏ trang phục tế tự bị vứt trên đất, Tề Lạc Nhân vội
vàng giải thích: "Vừa rồi tôi ở trong sông nhìn thấy bộ trang phục này
trôi xuống đây... Thoạt nhìn giống với trang phục mà chúng ta đang mặc."
Tề Lạc Nhân nói đoạn, còn lôi bộ quần áo mới vừa từ trên trời rơi xuống
ra, nắm lấy trang phục tế tự ướt sũng của mình ra để so sánh, kết quả
mới vừa lộ ra xương quai xanh, nữ thần không nói hai lời liền đè tay cậu lại, dù thế nào cũng đem bộ quần áo đó quấn trở lại khoác ngoài cho
cậu, che đến kín kín mít mít.
Tề Lạc Nhân, có chút phát mộng. Nữ thần đây là làm chi thế?
Hắc điểu trên cây quang quác hai tiếng, nôn ra một câu tiếng người: "Đồi phong bại tục."
Gì? Đã xảy ra chuyện gì? Cái gì mà đồi phong bại tục? Cậu chỉ là lộ cổ áo
thôi mà! Cho dù quần áo ướt ôm sát người không sai, nhưng cả hai đều là
nữ có vấn đề gì à? Ồ không, cậu là nam, thiếu chút quên mất, hi hi.
Chẳng lẽ nữ thần đã biết rõ giới tính thật của cậu? Tề Lạc Nhân không khỏi cả kinh, có phần run như cầy sấy mà nhìn nữ thần, nhưng phát hiện nữ thần
sớm đã dời tầm mắt, nhìn trang phục dưới đất đến say sưa, nhưng tỉ mỉ
nhìn lại, Tề Lạc Nhân kinh hoảng sợ hãi phát hiện vành tai cô ấy có chút đỏ lên.
"...!" Vì vậy nữ thần cậu kỳ thực là đang xấu hổ ư?! Không không không, nữ thần cậu làm sao có thể đáng yêu đến thế chứ!
Về nghi vấn nữ thần rốt cuộc có phát hiện ra giới tính thật của cậu hay
không sớm đã bị cậu vứt ra sau đầu, Tề Lạc Nhân đang lòng vui phơi phới
trong kinh hỉ thì ra nữ thần cậu là người đẹp lạnh lùng dễ thẹn thùng,
manh đến mức không cưỡng lại được.
Vì để nghiệm chứng lại điểm
này, cậu còn vén áo ngoài lên, dùng tay đem làn váy cắt ngắn lật sang
một bên, lộ ra bắp đùi trắng nõn nà: "Ban nãy lúc lên bờ đầu gối bị quẹt trùng tảng đá trên đất..."
Ánh nhìn của nữ thần ở trên đầu gối
có chút ứ bầm và vết máu của cậu đảo mắt nhìn qua, sau đó... lấy tốc độ
kinh người đem làn váy của Tề Lạc Nhân kéo trở lại, cũng trong thời khắc cậu há hốc mồm đem thứ gì lạnh lạnh nhét vào trong tay cậu, rồi như bay biến mất ở bờ suối đối diện.
"..." Tề Lạc Nhân trợn mắt không
tin được mà nhìn mặt nước rộng khoảng 3 4 thước, nữ thần cậu liền cứ thế ung dung nhảy qua đó, nháy mắt không nhìn thấy bóng người.
"Ha
ha." Hắc điểu trên cây cười to một tiếng, như đang trào phúng cậu câu
dẫn thất bại, cười xong rồi vỗ cánh bay qua mặt sông, để lại một câu
cười nhạo, "Thấy ngu chưa, ông đây phải bay rồi!"
"..." Ngay lúc này, nội tâm Tề Lạc Nhân thoáng hiện lên mười vạn con thảo nê mã vui vẻ mà điên cuồng chạy qua.
Nữ thần, chạy mất tiêu rồi!
Nữ thần em chậm chút, tôi thật sự không có ý đó đâu mà! Tôi không phải
khăng khăng muốn em xem đùi đâu! Tôi chỉ là muốn nhìn em xấu hổ thôi a!
Song nữ thần đi nhanh như gió lốc, Tề Lạc Nhân chỉ có thể ướt đẫm người đứng ở bên bờ sông, trên người mặc áo khoác được nữ thần đưa tặng, trong tay đang cầm mỡ trị thương do nữ thần nhân danh 'tình bạn' tặng cho, không
nói nên lời.
Nữ thần đi rồi, nhiệm vụ vẫn phải tiếp tục. Tề Lạc
Nhân ngồi xuống tự mình bôi chút mỡ thuốc, mỡ thuốc nữ thần để lại thoạt nhìn vô cùng cao cấp, bôi lên đầu gối lập tức cảm thấy mát lạnh giảm
sưng hẳn, Tề Lạc Nhân không dám dùng nhiều, chuẩn bị chừa lại về sau nói không chừng còn có tác dụng. Lại đem áo khoác nữ thần quấn lên người
cậu lấy xuống, Tề Lạc Nhân trái nhìn phải nhìn, thấy thế nào làm sao
cũng cảm thấy những bộ phận như ống tay áo cánh tay và vật trang trí
hình chữ thập màu bạc trên bộ đồ này trông giống như đồ của nam giới.
Đợi chút, chẳng lẽ nữ thần có bạn trai rồi!
Tề Lạc Nhân sắc mặt đại biến, không, cậu không thể tiếp thu được!
Tề Lạc Nhân cảm thấy một trận bị nghiền nát tâm can, áo khoác mang theo
'tình bạn' nữ thần tặng cho, càng nhìn càng không thuận mắt, hứ, áo
khoác đen như củ tam thất thế này chả có nửa điểm thưởng thức đáng nói,
phẩm vị bạn trai của nữ thần cũng không ra làm sao cả, đâu ra xứng với
nữ thần cao lãnh khốc huyễn chứ.
Không không không, có lẽ chỉ là
nữ thần thích mặc đồ nam nhỉ, ngự tỷ như cô ấy tựa một đóa hoa cao lãnh, thích mặc đồ nam căn bản không kì quái nha!
Vừa nghĩ như thế, Tề Lạc Nhân gắng gượng mà mặc lại áo khoác, tiếp tục xuất phát đến thượng
nguồn dòng sông, cuối cùng khi hoàng hôn buông xuống đến được đầu nguồn
con sông.
Cánh rừng ở thượng nguồn trở nên thưa thớt, địa thế
cũng cao, trong không khí dày đặc mùi vị cổ quái, khiến người ta tâm
thần bất an.
Tề Lạc Nhân một đường dọc theo dòng nước, tầm nhìn
phía trước trở nên rộng rãi, cậu cầm bản đồ lần nữa thẩm tra đối chiếu
vị trí bản thân, cách Tháp huyệt động đã không còn xa lắm.
Bất
thình linh, Tề Lạc Nhân nhìn thấy trên tảng đá bên bờ sông có một vết
máu màu nâu, cậu ngưng trọng tiến lên trước kiểm tra một phen, còn dùng
ngón tay quẹt một ít, vết máu này thoạt nhìn còn mới, không giống trước
kia rất lâu để lại. Lại tỉ mỉ nhìn xung quanh, còn có vết máu khác đang
chảy xuống, cùng... sợi vải nhuộm máu.
Tề Lạc Nhân nuốt ngụm nước bọt, tim như nổi trống mà đập bang bang, xem ra bộ đồ máu trôi nổi trong nước là từ đây mà ra.
Như vậy thi thể đâu? Người đó làm sao lại chết?
Tề Lạc Nhân nhìn quanh bốn phía, đâu đâu cũng là rừng cây lưa thưa, mặt
đất mọc cỏ xanh, cần phải rất cẩn thận tìm kiếm mới có thể phát hiện vết máu nhỏ giọt trên đất. Cậu một đường dọc theo vết máu đi đến trong rừng cây, trên cây ven đường còn có dấu vết của những vỏ cây bị tróc ra từng mảng, từng mảng lớn từng mảng lớn một, có cành cây thậm chí đứt gãy,
khá giống... bị vật gì đó thô bạo xô đứt.
Đây không giống như điều dã thú có thể làm được, Tề Lạc Nhân đưa ra phán đoán.
Nhưng nếu không phải dã thú, vậy rốt cuộc là người... không, thứ gì, mới tạo được thảm trạng thế này chứ?
Rừng cây xung quanh lặng như tờ, đến cả tiếng chim hót cũng bất tri bất giác biến mất, trong không khí dày đặc mùi thối khó ngửi, ngay cả sắc trời
cũng tối hẳn đi. Tim cậu đập ngày càng nhanh, cũng ngày càng khẩn
trương, mỗi một bước chân đều giống như đang bước đi bên vách núi cao và dốc.
Nguy hiểm, trước mặt rất nguy hiểm!
Trực giác không
thể nói nào đó khiến Tề Lạc Nhân thật muốn co cẳng chạy ngay, nhưng Tháp huyệt động đang ở trước mặt, cộng thêm thứ cậu đang sở hữu, muốn bảo vệ mình chắc hẳn không vấn đề gì, không thể trốn tránh nữa, thà long đong
không chí tiến thủ mà trốn trong xó tự cho là an toàn rồi đợi chết,
không bằng liều mạng một lần, có lẽ còn có thể cầu phú quý trong nguy
hiểm!
Tề Lạc Nhân gần như mạnh mẽ tự mình ấn bản thân đi lên
trước, cuối cùng, cậu đã đi đến sườn núi cao nhất, sau đó nhìn xuống
----- Bên ngoài khoảng cách không đến mấy trăm thước là mảnh đất trống
trải đầy cát đá, thấp thoáng có thể thấy một cái động quật cực lớn, mà
ngoài động đâu đâu cũng chồng chất các tảng đá cao bằng nửa thân người,
xếp thành tường vây cao cao thấp thấp, trong bức tường đá, có một người
khổng lồ cao hơn ba thước đang dùng mộc côn thô dài khuấy nồi dót!
Mà cạnh nồi dót, có thể thấy mơ hồ một cỗ thi thể không hoàn chỉnh, đang
bị mấy con sói đói cắn xé gặm ăn. Người khổng lồ thô kệch dùng tay từ
trong miệng sói đói kéo ra một cây xương trắng u mịch, đem máu người và
thịt vụn của đầu khớp xương hòa trộn với nhau rồi vứt vào trong nồi dót, chất lỏng màu nâu xanh trong nồi dót kêu ùng ục toát ra một chuỗi bọt
khí. Sói đói nức nở, không dám phản kháng, kéo thi thể tàn khuyết di
chuyển sang bên cạnh mấy bước, tiếp tục giành ăn.
Một trận cuồng
phong từ trong rừng cây phía sau nổi lên, đám sói đói đang chuyên tâm
gặm thịt cảnh giác ngẩng đầu, mùi lạ trong gió theo đến, đưa mắt nhìn
sang nơi nổi gió mà Tề Lạc Nhân đang đứng, trong cổ họng phát ra tiếng
gầm rú uy hiếp, nhanh chóng từ tư thế gặm đồ ăn chuyển sang tư thế súc
thế truy kích.
Người khổng lồ nghe thấy tiếng của lũ sói đói, dọc theo tầm nhìn của nó nhìn lên...
Tề Lạc Nhân đứng trên sườn núi đột ngột đối diện với đôi mắt huyết hồng to như chuông đồng của người khổng lồ, người khổng lồ hưng phấn gầm lên,
giơ cây mộc côn cực lớn trong nồi dót lên, đôi chân đang di chuyển thô
tráng chạy về phía cậu! Sói hoang như nghe thấy kèn lệnh tiến công,
tiếng sói tru cùng lúc vang lên, đuổi theo phía sau người khổng lồ cùng
kéo nhau chạy đến chỗ cậu!