Tối đến cả nhóm cùng đến nhà Nhung để ăn mừng Hân thoát ế, bình thường
Nhung rất ít gọi bạn đến nhà chơi nhưng vì là người duy nhất còn độc
thân nên bất đắc dĩ phải đến chỗ cô. Nghĩ cũng lạ, hội bạn thân bốn
người thì hai đứa kia yêu nhau, chúng nó không sợ sau này chia tay thì
như sẽ thế nào ư? Bản thân cô cũng không muốn cả nhóm đang yên đang lành lại tan rã vì hậu chia tay nên trong thâm tâm Nhung lúc nào cũng mong
con Thu với cái Ngọc đừng chia tay, chỉ là cô không ngờ là Hân cũng vậy.
Nhung không biết nhiều về Vân, tuy cả hai có gặp nhau vài lần mà cũng không
có tâm sự gì mấy với nhau, đa phần là nghe qua lời kể từ mấy đứa bạn,
trong ấn tượng của cô thì Vân khá kiệm lời, biết lắng nghe, nụ cười lúc
nào cũng thường trực trên môi, và có vẻ như em ấy đối xử với Hân rất tốt nên cô cũng khá yên tâm. Nhưng ngoài việc Vân đang hẹn hò với Hân ra
thì còn một điều nữa khiến cô quan tâm, Duyên cũng là bạn của Vân.
Ấn tượng đầu tiên gặp nhau không mấy tốt đẹp, khoảng thời gian trước có
lần Duyên từng giúp cô đánh đuổi mấy gã bợm rượu hay lượn lờ qua nhà cô, sau đó vì nghĩ bọn họ có thể vẫn quay lại nên em ấy mới âm thầm đi theo nhưng sau đó bị Nhung bắt gặp lại còn tưởng là biến thái thành ra bị
mắng oan, thực ra cũng không thể trách cô được, Duyên biết nhà cô ở đâu
và cũng biết cô sống một mình ở đây trong khi trước đó cả hai chưa từng
gặp qua nhau lần nào. Mãi sau này Duyên mới nói sự thật, hóa ra khi xưa
từng được Nhung giúp đỡ cô mới tìm được đường về nhà, chuyện đã xảy ra
từ mấy năm trước rồi nên Nhung không nhớ là phải. Khoảng 3, 4 năm trước, hình như lúc đấy cô mới là sinh viên ra trường, hôm đó cũng như mọi
ngày, lúc sáng cô vừa mới dắt xe ra khỏi sân thì thấy có người đang nằm
ngủ trước cửa nhà, Nhung lần đầu tiên gặp phải tình huống này nên có hơi luống cuống, cô đắn đo một lát mới dám ngồi xuống lay tỉnh người kia,
cô gái đang nằm cuộn tròn trên nền đất dơ bẩn khẽ nhúc nhích, sau đó cô
gái chống tay ngồi dậy nhìn quanh một lát, cô ấy dường như đã quen nên
rất bình tĩnh quay sang hỏi Nhung.
"Đây là đâu?".
"Mai
Dịch bạn ạ, bạn gì ơi, bạn ổn không?". Cô ấy ngẩng lên nhìn cô xong lắc
đầu, cô nói mình đi xa nhà quá, trong người lại không có tiền, không
biết về nhà kiểu gì.
Nghe chả khác gì văn của bọn lừa đảo, quần
áo trên người em ấy rất gọn gàng, sạch sẽ nhìn không giống vô gia cư
nhưng vì nằm trên nền đất nên có hơi xuềnh xoàng, mái tóc dài thả xoã
được vén lên vành tai, ngũ quan có phần sắc lẹm nhưng ánh mắt cô bé đó
khi nhìn cô lại tràn đầy mong đợi cùng dáng vẻ đáng thương, em ấy nói
mình thường xuyên mộng du nên hay đi đây đi đó nhưng bình thường gần nhà nên cũng tự giác đi bộ về, chả hiểu sao hôm nay lại đi xa như thế,
Nhung sau khi nghe được chuyện ly kỳ như thế thì nhiệt tình đưa người ta về đến tận nhà, trên đường cô còn mua patê cho Duyên ăn sáng. Chuyện
cũng qua mấy năm rồi nên Nhung cũng quên béng mất ấy vậy mà Duyên vừa
nhìn cái đã ngay lập tức nhận ra cô, cả hai cùng ngồi ôn lại chuyện cũ,
Duyên kể rằng bây giờ em không còn bị mộng du nữa, lúc đó cô đã mừng
thay cho em.
Hai người ngồi trong quán cafe một lúc cuối cùng lại dừng trên Vân Hân, Duyên có lẽ là người cuối cùng biết tin hai người
kia đã hẹn hò, em mỉm cười im lặng nhìn cô, Nhung đang nói thì dừng lại
nhìn đồng hồ, thấy sắp tới thời gian tụ tập cô mới nói câu tạm biệt với
Duyên. Nhưng là sau khi cô đi rồi, Duyên vẫn ngồi đó yên tĩnh nhìn ra
bên ngoài, tách cà phê trước mặt vẫn chưa vơi đi chút nào, Duyên bỏ thêm đường vào tách của mình, hương vị gần giống với tách của Nhung, cô dựa
lưng vào ghế rồi chậm rãi thưởng thức tách cà phê.
______________
Gần tám giờ tối, Hân mới từ chỗ Dương đi sang nhà Nhung, cả ba nhìn thấy cô đến một mình cũng không hỏi gì, Ngọc còn cảm thấy tiếc nuối vì không
thể rủ cả Vân đến, yêu xa vất vả quá mà. Nói là đến ăn mừng nhưng chả
khác nào đi họp chợ, ba bên hỏi một bên trả lời, Hân không tiết lộ quá
nhiều về chuyện của hai người, đến khi được hỏi là cô theo đuổi Vân như
thể nào, Hân mỉm cười tự tin nói.
"Kiên nhẫn, bao dung, chấp nhận".
"Vậy thôi sao?". Nhận được cái gật đầu của Hân, Ngọc đơ ra một lúc sau đó mới nhận ra điều không đúng trong câu nói của Hân.
"Sao lại là bao dung? Vân khó ở cùng lắm sao?".
"Đâu có đâu, tính Vân còn dễ ở chán!". Hân không giải thích gì thêm, Ngọc
nghe xong dù vẫn cảm thấy cấn ở đâu đó nhưng nếu Hân đã không muốn nói
thì cô sẽ không gặng hỏi nữa, Hân nhanh chóng nói lảng sang chuyện khác, cô không muốn người khác biết quá nhiều về đời tư của Vân cho dù đó là
bạn cô đi chăng nữa. Chủ đề câu chuyện vốn đang xoay quanh cô và Vân một lúc rồi nhanh chóng nhảy sang công việc, đứa mình ghét, chuyện gia
đình,...
Khoảng chín giờ tối, cô nhận được thông báo đã đến nơi
từ Vân, tốc độ xem và trả lời tin nhắn của Hân quá nhanh, Vân rất muốn
trò chuyện với Hân một lúc nữa nhưng ngại anh Nam còn đây, cô đặt điện
thoại sang một bên nhưng cứ cách vài phút lại kiểm tra điện thoại, anh
nhanh chóng nhận ra ánh mắt lén lút của Vân và cũng biết thừa là Vân
đang không để ý đến mình, anh thở dài dặn không nói, trước khi để cô về
nghỉ ngơi anh còn trách móc cô hậu đậu khiến mình bị thương, chắc là do
sự việc ngày trước nên mỗi khi thấy trên người cô mọc ra vết thương nào
đó anh đều mặc định Vân lại có hành vi tự hại, lần này đúng là cô tự làm thật nhưng mục đích không giống nhau, Vân nửa thật nửa giả lừa gạt anh, sau đó còn thề là mình đã trở nên tốt hơn trước kia nên anh mới chịu bỏ qua rồi mới quay lại công ty.
Vân ngồi một chỗ sấy khô tóc,
người cô tỏa ra hương thơm dịu nhẹ của sữa tắm, bên ngoài trời vẫn sáng
nhưng hơi xám xịt. Ngồi sấy được một lúc thì thấy Hân gọi đến, cô cầm
điện thoại lên thấy người bên kia yêu cầu video call, Vân không nghĩ gì
nhiều chấp nhận cuộc gọi, màn hình bên kia sáng lên nhưng người kia lại
không phải Hân mà là...ba gương mặt đang cười khoái chí.
"Gọi chưa? Tao bảo từ từ đã mà!".
"Làm gì mà rống lên thế! Bọn tao không gọi thì mày cũng gọi thôi". Vân ngẩn
người một lúc mới nhận ra tình huống, cô mỉm cười chào hỏi.