Nụ hôn bất ngờ nhưng lại rất rụt rè, hương bạc hà mát lạnh quẩn quanh
đầu môi chỉ trong giây lát rồi nhanh chóng tách ra, Vân cúi gằm mặt, cả
người co rúm chừa lại một khoảng cách nhỏ bé giữa hai người. Vân đặt bàn tay lành lặn của mình lên vai chị, cô đẩy nhẹ vai Hân mấy lần nhưng rồi bị Hân nắm lấy, cô đành ngừng đẩy vai chị, chầm chậm ngẩng đầu lên thấy Hân đang nhìn mình cười toe toét. Trong những lúc như này Vân lại muốn
chị nói cái gì đó thay vì tỏ ra hào hứng như vậy, Vân đỏ mặt, cô cảm
thấy hối hận vì nụ hôn vừa rồi, Vân chưa từng rơi vào tình huống khó xử
như này bao giờ, đầu óc cô trống rỗng, cô thẹn quá hóa giận.
"Em
sắp muộn rồi, Hân tránh ra đi". Vân kéo vali lách qua người cô đi về
phía cửa, nụ cười trên mặt Hân trở nên cứng ngắc, Hân đưa tay kéo cô
lại, Vân ngã vào cái ôm ấm áp của chị mà người cứng đờ lại, cô ôm chặt
lấy Vân, dịu dàng hỏi.
"Em không còn gì muốn nói với chị sao?".
Hân nhìn xuống, ở góc độ này cô có thể nhìn thấy vành tai đỏ au của em,
Vân liếm môi, trình bày một cách máy móc.
"Em...con người em rất
khô khan lại còn hay nóng giận, không lãng mạn, cũng không biết tạo niềm vui, vì tính chất công việc nên em thường xuyên không thể về nước,
chúng mình sẽ không có nhiều thời gian cho nhau, nghe hơi chán nhỉ? Em
cũng không giỏi trong việc thể hiện cảm xúc, nếu một lúc nào đó em vô
tình làm tổn thương chị, em mong chị sẽ nói cho em biết để em sửa". Vân
dừng lại một giây thẹn thùng nói.
"Ở bên em chị thiệt thòi nhiều
lắm nhưng biết yêu chị là điều tuyệt vời nhất mà em từng làm". Nụ cười
trên mặt càng trở nên rạng rỡ, cô nghĩ mình sắp không giữ được bình tĩnh nữa rồi, Vân cắn môi nhịn xuống suy nghĩ muốn bỏ chạy vì xấu hổ, cô
phải quen dần với những hành động thân mật như này thôi.
"Chị lại nghĩ mình lời to rồi". Vân nghe xong cả gương mặt liền đỏ bừng rồi bật cười, cô đưa tay lên véo má chị.
"Thôi không ôm ấp nữa, em sắp muộn thật rồi". Hân không thả ra luôn mà ôm em
thêm một lúc mới thôi, cô giành vali từ tay Vân rồi nhẹ nhàng nắm lấy
tay Vân, mười ngón tay đan vào nhau, Hân mỉm cười đung đưa cánh tay, Vân nhìn ngón tay hai người đan chặt vào nhau, ngón tay cô hơi co lại chầm
chậm nắm lấy tay chị. Suốt quãng đường ra sân bay, chị cứ cười suốt
thôi, Vân lúc đầu còn rất thẹn thùng nhưng dần dần cô cũng bị chị làm
vui lây mà cười theo. Vân cúi đầu nghịch băng gạc, cô nhẹ nhàng chạm lên chỗ vết thương qua miếng gạc, ngón tay cô lướt qua vết sẹo ở cổ tay rồi nói.
"Hân này, chị có biết tại sao tối qua mình lại mắc kẹt ở đó không?".
Hân trầm tư cố nhớ lại sự việc, cô bình tĩnh thuật lại những chuyện xảy ra
đêm qua, Vân hỏi cô rất nhiều câu hỏi như hôm đó chị xem giờ ở đâu? Hay
là chị có cảm thấy dạo gần đây mọi thứ xung quanh như thế nào? Cho dù
câu hỏi có kỳ lạ thế nào Hân cũng chăm chú trả lời từng câu một.
"Em nghĩ ra nguyên nhân rồi sao?". Hân dừng đèn đỏ rồi mới quay qua chú ý dáng vẻ trầm ngâm của Vân.
"Có lẽ việc chị bị kéo sang bên kia không nằm ở chị mà là do tác động bên
ngoài, trường hợp tệ nhất là chị đang vướng phải duyên âm, duyên ở đây
là chỉ mối quan hệ với người âm, có thể là gia đình, bạn bè đã khuất của chị bám theo chẳng hạn. Nếu là người thân nên việc hóa giải sẽ dễ dàng
hơn một chút. Tất nhiên là đấy chỉ là suy đoán của em thôi". Vân nhẹ
nhàng đáp lại, có lẽ cô không muốn nói rõ vì sợ dọa đến chị, dù sao Hân
cũng không cần tìm hiểu sâu về thứ này. Bị người thân đã khuất dây dưa
thì cũng không đến nỗi nào, ít ra còn có thể thỏa thuận với họ để tìm
cách giúp họ siêu thoát, trường hợp còn lại là trùng tang.
"Vậy phải làm lễ siêu độ?". Hân hỏi, sau ngày hôm qua cô đã bắt đầu có niềm tin về những lời Vân nói, em nói cái gì cũng đúng.
"Khi người ta mất, chúng ta đều có lễ cầu siêu hay còn gọi là siêu độ, mấy
cái này khá khó để giải thích, chị để em hỏi Dương xem sao, cô ấy sẽ
biết phải làm gì mà. Chị đừng lo". Tranh thủ chờ đèn xanh, Vân đưa tay
chạm vào bàn tay đang đặt trên đùi của Hân, nhẹ nhàng vỗ nhẹ mấy cái.
"Không phải rằng chị muốn tìm hiểu về mấy thứ tâm linh sao? Vậy chị có muốn
nghe ý kiến của em không?". Vân nhanh chóng đổi chủ đề, Hân bị đánh lạc
hướng, cô chăm chú nhìn Vân.
"Ừ, em nói đi".
"Chắc chị
từng nghe câu này của*Karl Marx rồi, 'tôn giáo là thuốc phiện của nhân
dân', nghe quen không? Tìm hiểu các nền tôn giáo trên thế giới trước là
một sai lầm, chị sẽ phát điên nếu biết quá nhiều về lịch sử, phong tục,
quy tắc của chúng. Bản chất của tôn giáo là thay pháp luật quản lý con
người, từ thời đồ đá, ta chưa có pháp luật hoàn chỉnh như bây giờ cho
nên tôn giáo sinh ra với mục đích đánh vào tín ngưỡng của con người để
quản lý con người. Như việc bây giờ ta tin vào pháp luật vậy".
Hân như vừa được mở ra một cánh cửa chân lý khác nhưng vẫn chưa xong, Vân nói tiếp.
"Tâm lý học cũng vậy, tâm lý học vốn xuất phát từ thần học mà thần học lại
suất phát từ tôn giáo. Pytagoras tin rằng mọi vật đều xuất phát từ toán
học, ông tin vào khoa học nhưng ông lại sống trong thời đại chỉ toàn
thần học, điều này chứng tỏ tâm linh cũng có thể đến từ khoa học hay nói cách khác khoa học chính là từ tâm linh mà ra, triết học lại nói về
những quy tắc chung về thế giới như cách những vị thần khai sinh ra thế
giới vậy. Ta đều biết vũ trũ sinh ra từ sau vụ nổ Big Bang nhưng trong
thần học vũ trụ là do những vị thần thủy tổ khai sinh ra. Khi chị đọc về mỗi tương quan giữa tâm sinh lý, chúng ta luôn thấy hai nhận định một
là duy tâm hai là duy vật, ví dụ như câu hỏi trứng có trước hay gà có
trước vậy".
Nghe đến đây Hân bắt đầu thấy nhức nhức cái đầu rồi, rốt cuộc là tại sao em có thể nhớ đống này vậy?
"Vậy ý em là nếu chị muốn tìm hiểu về tôn giáo hay tâm linh chị nên đọc
triết trước bởi vì triết cũng là từ tôn giáo hay còn gọi là thần học mà
ra. Chúng có sự liên kết với nhau đúng không? Theo như cách em nói thì
ngày xưa chúng ta giải thích sự vật sự việc qua các truyền thuyết hay
các câu truyện về thần linh, thì nay ta đã có thể giải thích chúng bằng
cái nhìn khoa học hơn?". Hân từ từ sắp xếp lại suy nghĩ lộn xộn trong
đầu.
Nghe Hân nói hết mà Vân sững người ra một chút, khuôn mặt
không thể che giấu nét ngạc nhiên, cô không ngờ mình mới chỉ nói qua có
một lần mà Hân đã có thể rút ra kết luận nhanh mà còn chính xác đến vậy, tuy là cô có lí giải theo một cách dễ dàng nhất nhưng rất ít người có
thể hiểu rõ ngay từ lần nghe đầu tiên, chị ấy đúng là giỏi quá mà.
"Chính xác! Đấy, nói chuyện với người thông minh lúc nào cũng hơn! Nếu chị đọc được triết hay hiểu nó chị có thể dễ dàng hiểu được thần học và tâm lý
học, nếu chị cảm thấy nó quá phức tạp thì chị có thể đọc chính trị luận
để làm quen trước, tuy nhiên chính trị luận nó chỉ đề cập đến vấn đề
chính trị của nhà nước ấy và thời đại ấy mà thôi chị vẫn không thể hiểu
hết được chúng. Mà khi đọc triết chị chỉ cần nhớ rằng, đống quy tắc và
kết luận đó chỉ đúng một vài phần mà thôi, chị nên cân nhắc và chọn lọc
nội dung mình cần nghiên cứu là được".
"Vậy nếu chị muốn tìm hiểu về tâm linh thôi thì chị nên bắt đầu từ phần nào?". Dù đã hiểu ý của em nhưng Hân vẫn cảm thấy mù mịt vô cùng.
"Hãy bắt đầu bằng việc
tìm hiểu về duy tâm, duy vật, qua loa cũng được, sau đó tìm hiểu về mỗi
tương quan giữa tâm sinh lí. Rồi chị có thể chuyển sang nghiên cứu về
thần học luôn, chúng ta có thể bỏ qua mấy cái râu ria khác, nên tìm hiểu về những tôn giáo ở Châu Á trước, đặc biệt là Ấn Độ, đất nước có nền
văn hóa tâm linh lâu đời nhất, xong đó chuyển sang Trung Quốc do đa số
các nước ở Châu Á bị ảnh hưởng bởi Hán mà, đầu tiên chị phải hiểu bản
chất của tôn giáo ấy đã, lúc đó chúng ta sẽ chuyển qua những cái khác".
Đèn vừa chuyển sang xanh Vân liền không nói nữa, cô chống tay lên trán thở
dài, ban đầu Vân chỉ muốn chia sẻ một chút với Hân, ai dè cô lại thật sự cảm thấy phấn khích mà tuôn ra một tràng dài toàn những thứ không đâu,
cả hai vừa mới xác nhận quan hệ thôi, cô không nên tỏ ra quái gở như
thế, nhỡ không may dọa Hân chạy mất thì cô đi bắt đền ai đây!
"Em biết nhiều thật đấy, em thích tìm hiểu về mấy thứ này sao?". Hân có
chút ngưỡng mộ Vân, không ngờ em lại cống hiến hết mình cho tri thức đến vậy, để nhớ được hết đống đấy không đơn giản đâu, Vân im lặng ngẫm nghĩ một hồi rồi đáp.