Âm thanh của buổi sáng đúng là làm con người ta dễ chịu, những ánh nắng
ấm áp bắt đầu len lỏi vào phòng của Bạch Uyển Đình, tiếng chim ngọt ngào du dương trên cành ngọc lan bát ngát hương thơm. Bạch Uyển Đình không
nỡ xa chiếc chăn ấm trên giường, mất một lúc sau mới cất giọng: “Hằng
Hằng à… sao hôm nay không gọi mẹ dậy…”
Không một âm thanh nào đáp trả, Bạch Uyển Đình mới chịu mở đôi mắt nặng trĩu của mình lên. chiếc
giường nhỏ xíu của Hàn Hằng trống trơn, không thấy bóng dáng của cậu đâu cả. Cô hốt hoảng chạy ra khỏi phòng với chiếc váy ngủ mỏng toanh: “Hằng Hằng… dì Triệu… Hằng Hằng đâu rồi?”
Chạy xuống nhà, thấy bóng
dáng của dì Triệu đứng nhìn vào khu vườn, Bạch Uyển Đình lập tức chạy
đến hớt ha hớt hải hỏi: “Hằng Hằng đâu rồi dì?”
Nét bình tĩnh của dì Triệu cũng bất giác làm Bạch Uyển Đình yên tâm hơn đôi chút, dì
không nói gì, chỉ nở một nụ cười ấm áp rồi chỉ tay sang phía khóm hoa
cúc trắng. Bạch Uyển Đình nhìn theo hướng tay của dì Triệu, hình ảnh Hàn Vũ Hi đang bế Hàn Hằng trên tay, vui đùa rượt theo một đàn bướm nhỏ làm Hàn Hằng cười tít mắt đập vào mắt của Bạch Uyển Đình. Tim cô bất giác
bị hình ảnh trước mặt làm cho tan chảy, đây là lần đầu tiên kể từ khi về đây Hàn Vũ Hi chịu bế Hàn Hằng như vậy, còn chơi với cậu bé rất vui
nữa, ánh mắt của cô chợt chứa chan niềm hạnh phúc.
Lúc bấy giờ
Bạch Uyển Đình mới an tâm, cô quay sang gật đầu với dì Triệu, ý muốn nói dì cứ vào nhà đi, dì Triệu lập tức hiểu ý, bà gật đầu đáp lại cô rồi
rời đi. Bạch Uyển Đình mỉm cười thật tươi, cô cất bước tiến lại rồi cất
giọng: “Hôm nay Hằng Hằng của mẹ dậy sớm thế?”
Thấy Bạch Uyển
Đình bước đến, Hàn Vũ Hi cũng đứng lại, nhìn về phía cô khẽ cất giọng:
“Hôm nay Hằng Hằng thức dậy từ sớm, tôi sợ thằng bé khóc cô ngủ không
được nên bế ra đây chơi.”
Trong lòng của Bạch Uyển Đình chợt có
chút gì đó hạnh phúc, Hàn Vũ Hi ngày càng quan tâm đến Hàn Hằng và cô
thay vì cứ lạnh lùng như khi trước. Bạch Uyển Đình ngồi xuống chiếc ghế
gần đó, thoải mái cất giọng: “Hôm nay chúng ta có cuộc hẹn với bác sĩ,
anh nên chuẩn bị sớm.”
Hàn Vũ Hi đang bế Hàn Hằng đuổi theo chú
bướm màu vàng ươm như nhụy hoa của khóm cúc trắng, anh bận rộn đáp lời:
“Được, tôi nhớ rồi.”
Chỉ cần như này thôi Bạch Uyển Đình cũng cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất, hai nụ cười giống nhau y đúc trên
hai khuôn mặt kia làm cô cũng bất giác cười theo. Hàn Hằng từ nhỏ đã e
dè với người lạ, nhưng lần đầu tiên nó gặp được Hàn Vũ Hi, cũng là lần
đầu bế cậu bé nhưng lại có cảm giác gần gũi như vậy, hai ba con thật
khiến người ngưỡng mộ.
Buổi sáng luôn làm con người ta dễ chịu,
những làn gió nhè nhẹ khẽ lướt qua làn da mịn màng của Bạch Uyển Đình,
mang theo hương thơm của mái tóc khẽ luồn vào áng mây trắng xóa. Bước
vào bệnh viện, có lẽ từ lúc sinh Hàn Hằng xong căn bệnh antifan thuốc
khử trùng của Bạch Uyển Đình cũng ngoan ngoãn biến mất.
Bác sĩ
Cao chuyên về khoa não thấy bóng dáng của Bạch Uyển Đình và Hàn Vũ Hi
đến, cũng hớt ha hớt hải ra đón: “Chị Bạch… anh Hàn… mời vào trong…”
Bạch Uyển Đình không đáp lời, chỉ khẽ gật đầu rồi đi theo sau bác sĩ Cao đến phòng khám đặc biệt của ông ta. Hàn Vũ Hi theo bác sĩ cao vào trong
phòng kín để khám, bên ngoài Bạch Uyển cũng không ngừng hồi hộp, đã lâu
như vậy rồi Hàn Vũ Hi vẫn chưa nhớ ra gì, điều đó không ngừng khiến cô
suy nghĩ đến một khối u hay căn bệnh mãn tính nào đó. Đây là một trong
những lần hiếm hoi Bạch Uyển Đình tự suy nghĩ nhiều rồi lại tự lo lắng,
cô khẽ thở dài một tiếng thầm an ủi bản thân rằng sẽ không sao.
Một lúc sau, cuối cùng bác sĩ Cao cũng bước ra khỏi phòng khám, Hàn Vũ Hi
cũng theo sau. Khuôn mặt của bác sĩ Cao có chút cau có, ông ngồi xuống
chiếc bàn làm việc đối diện với Bạch Uyển Đình rồi cất giọng: "Thực sự…
tôi cũng không hiểu tại sao anh Hàn đến bây giờ vẫn chưa hồi phục được
ký ức… mọi thứ tiến triển rất thuận lợi nhưng anh Hàn đây có lẽ là một
trường hợp đặc biệt.”
Nghe đến đây, khuôn mặt của Bạch Uyển Đình
chợt trở nên nghi hoặc, cô đưa mắt nhìn Hàn Vũ Hi bên cạnh, một lúc sau
đôi tay xinh đẹp lấy từ túi xách ra một lọ thuốc màu trắng, rồi đưa cho
bác sĩ Cao: “Bác sĩ kiểm tra giúp tôi đây là thuốc gì?”
Khuôn mặt của Hàn Vũ Hi cũng có chút ngạc nhiên, anh khẽ cất giọng: “Đây là thuốc cô Ngôn đưa cho tôi đúng không? Sao cô có được?” Lọ thuốc này như một
vật bất ly thân với Hàn Vũ Hi, đầu anh luôn cảm thấy khó chịu, chỉ thuốc này mới có thể khống chế cơn đau đớn đó.
Bác sĩ cao cầm lọ thuốc trên tay khẽ xem qua, khuôn mặt vẫn không hiện lên điều gì bất thường,
ông nói: “Đây chỉ là thuốc bổ não, không có vấn đề gì…” Vừa nói, ông vừa mở nắp đổ những viên thuốc bên trong ra xem, đôi mày khẽ cau lại, miệng lập tức nói tiếp: “Nhưng khoan đã…”
Câu nói làm cả Bạch Uyển
Đình và Hàn Vũ Hi giật mình, cả hai đều yên lặng lắng nghe những gì bác
sĩ Cao sắp nói. Ông xem xét kỹ lưỡng những viên thuốc một lúc lâu, đến
khi hoàn toàn chắc chắn ông mới cất giọng ngờ vực hỏi Bạch Uyển Đình:
“Thuốc này ở đâu chị có? Bác sĩ nào kê cho anh Hàn vậy?”
Bạch
Uyển Đình dường như không còn chờ đợi thêm được nữa, cô cất giọng gấp
rút: “Của một người bạn, mau nói cho tôi biết đây là thuốc gì?”
Bác sĩ cao lúc này mới đáp: “Vậy thì phải xem lại tình bạn này rồi, tôi
chắc chắn hoàn toàn đây là loại thuốc cản trở quá trình nhớ lại của anh
Hàn đây, nhưng không phải ở mức độ bình thường, đây là hàm lượng cao
nhất, nếu dùng nhiều có thể gây ảo giác thậm mí dẫn đến thần kinh.”