Mặt trời cũng bắt đầu mất hút sau đường chân trời phía tây, chiếc xe của Bạch Uyển Đình cũng bắt đầu rời khỏi nơi biển cả mênh mông để về lại
thành phố xa hoa.
Lần trở về này là do Hàn Vũ Hi cầm lái. Không
khí trong xe chợt trở nên ngột ngạt, không ai nói với nhau một lời nào.
Mặc dù Bạch Uyển Đình và Hàn Vũ Hi đã ngủ một giấc thật dài sau trận
kích tình đó, nhưng ngồi ở ghế phụ, Bạch Uyển Đình vẫn nhắm nghiền mắt
lại.
Không phải là do cô còn buồn ngủ, mà là cô không muốn mở mắt đối diện với một Hàn Vũ Hi vẫn không nhớ ra gì kia. Cách này của cô quả thật hại mình mà, không có hiệu quả lại còn hại Hàn Vũ Hi nghĩ cô rằng
rất thèm khát cơ thể của anh, Bạch Uyển Đình lúc này quả thật chỉ muốn
nhắm nghiền mắt thế này đến khi về đến nhà, bằng không cô cũng không
biết giấu mặt vào đâu.
"Người nên giả vờ ngủ là tôi lúc này mới phải chứ." Giọng của Hàn Vũ Hi trầm trầm cất lên đầy mị lực.
Bạch Uyển Đình đang nhắm nghiền mắt, nghe thấy lập tức nóng ran cả mặt, cô
không thể nào cứ giả vờ tiếp được nữa, đúng là Hàn Vũ Hi, dù có nhớ ra
hay không kỹ năng nhìn người đó của anh chiếm hết phần thiên hạ rồi.
Đôi mắt từ từ mở dậy, Bạch Uyển Đình giả vờ cau mày cất giọng trách móc: "Anh ồn ào quá đó, em đang ngủ mà."
Thấy Bạch Uyển Đình vẫn còn chưa mở nổi đôi mắt giả trân đó lên, anh khẽ
nghiêng người ghé sát vào tai của Bạch Uyển Đình hạ giọng: "Tôi của năm
đó với tôi của bây giờ mùi vị có giống nhau không?"
Câu nói của
Hàn Vũ Hi vừa dứt, đôi mắt của Bạch Uyển Đình cũng lập tức mở toang ra,
đôi má bất giác đỏ ửng lên, miệng lắp bắp: "Anh… anh… chẳng qua em chỉ
muốn giúp anh nhớ ra thôi."
Cũng không phải là lần đầu tiên mà
sao cảm giác của Bạch Uyển Đình này thật sự không biết giấu mặt đi đâu
nữa. Đôi mắt khẽ nhìn qua Hàn Vũ Hi bên cạnh, khóe môi của anh đang cong lên khiến cô càng thêm ngại ngùng, vì ngoài bộ dạng là một Hàn Vũ Hi ra thì mọi thứ bây giờ anh đều như một người lạ vậy, bởi quá khứ đó của
hai người chỉ có mình Bạch Uyển Đình nhớ mà thôi.
Sau nhiều giờ
lái xe cuối cùng cũng đã về đến nhà, từ xa xa ngồi trên xe Bạch Uyển
Đình đã sớm nhận ra bóng dáng của một cô gái ngồi trước cổng nhà, ánh
mắt của Hàn Vũ Hi cũng có chút thay đổi.
Đến trước cổng, dưới tán cây ngọc lan đang thơm ngát, chiếc xe của Bạch Uyển Đình và Hàn Vũ Hi
dừng lại, đến bây giờ thì Bạch Uyển Đình đã biết người đó là ai rồi, ánh mắt xinh đẹp tỏ ra ngao ngán.
Ngôn Ngôn đang ngồi xổm trước cổng nhà của Bạch Uyển Đình, thấy xe của Hàn Vũ Hi về đến, lập tức đứng dậy
vui vẻ chạy tới đón: “Hàn Dương… anh về rồi, em đợi rất lâu rồi đó.”
Đưa mắt nhìn Hàn Vũ Hi bước xuống xe, trong lòng Bạch Uyển Đình cũng có
chút khó chịu, dường như cô không có ý định bước xuống, cứ thế giữ
nguyên tư thế ngồi yên trên ghế phụ như muốn xem hai người trước mặt sẽ
diễn vở kịch gì.
Khác xa với vẻ kích động đó của Ngôn Ngôn, Hàn
Vũ Hi luôn giữ ánh mắt lạnh lẽo và khuôn mặt nghiêm nghị đó, anh cất
giọng: “Cô Ngôn đến đây có việc gì?”
Trên tay của Ngôn Ngôn là
một lọ thuốc màu trắng, cô đưa cho Hàn Vũ Hi rồi nói: “Em đến đưa thuốc
cho anh, thuốc này anh nhất định phải uống đều đặn mới có lợi cho việc
hồi phục trí nhớ của anh.” Nói rồi, Ngôn Ngôn đưa mắt nhìn Bạch Uyển
Đình ngồi trên với vẻ mặt đắc thắng.
Chỉ là trò trẻ con, Bạch
Uyển Đình không chấp, cô từ từ bước xuống xe, tay khẽ đeo chiếc kính râm màu đen lên mắt, phong thái của một quý bà toát lên trái ngược hoàn
toàn với Ngôn Ngôn trẻ con trước mặt. Bạch Uyển Đình bước đến cạnh Hàn
Vũ Hi, đưa tay tự nhiên ôm lấy eo anh anh từ phía sau lưng rồi cất
giọng: “Cả ngày nay anh làm em mệt lắm rồi, em lên phòng trước đây.”
Vẻ ngây thơ từ ánh mắt của Ngôn Ngôn chợt biến mất, thay vào đó là sự ghen tức không nói nên lời, bàn tay nắm chặt thành nắm đấm nhưng vẫn không
làm được gì.
Hàn Vũ Hi từ từ vòng cánh tay ra sau lưng ôm chặt
lấy chiếc eo nhỏ bé của Bạch Uyển Đình làm cô bất giác giật mình, anh hạ giọng: “Bà xã vào ngủ một tí đi, tối nay em không được nghỉ ngơi với
anh đâu.” Nói xong anh khẽ nhếch môi với Bạch Uyển Đình toát lên vẻ đẹp
ma mị không thể phủ nhận.
Chính tai của Bạch Uyển Đình cũng không tin được Hàn Vũ Hi nói ra những lời này, khuôn mặt cô bất giác đỏ ửng,
đôi chân có chút bối rối, miệng lắp bắp: “Xấu… xấu xa.” Nói rồi, chuồn
là thượng sách, Bạch Uyển Đình cố thoát khỏi vòng tay của Hàn Vũ Hi chạy thẳng vào nhà không một cái ngoảnh đầu.
Bạch Uyển Đình vừa khuất dạng, ánh mắt của Hàn Vũ Hi cũng trở nên lạnh lẽo hơn, anh nói với Ngôn Ngôn: “Tốt nhất là cô đừng nên bén mảng đến đây, chuyện gì xảy ra tôi
không đảm bảo được cho cô đâu.” Câu nói vừa dứt, Hàn Vũ Hi cũng cầm lấy
lọ thuốc trên tay Ngôn Ngôn rồi bước thẳng vào nhà.
Ánh mắt của
Ngôn Ngôn nhìn theo bóng lưng Hàn Vũ Hi đầy sự căm phẫn, nước mắt cũng
chực chờ tuôn ra nơi khóe mắt, miệng khẽ mấp máy: “Tôi không có được anh ấy, cô cũng đừng hòng.”