Màn đêm buông xuống phủ lên bóng dáng của hai người, ánh trăng từ trên
bầu trời cao vút như chiếu sáng được vào sâu bên trong đôi mắt lấp lánh
của Bạch Uyển Đình, thầm ghé qua nói với cô là cô đang là người hạnh
phúc nhất.
Trong kí ức của Bạch Uyển Đình từng hình ảnh của Hàn
Vũ Hi như một thước phim cũ, lồng vào một bản nhạc cổ điển ùa về trong
vô thức. Những lúc cô gặp khó khăn nhất, chỉ có anh vì cô mà chuyện gì
cũng dám làm. Ánh mắt của anh lúc này nuốt trọn con tim cô.
Những đau khổ mà trước kia cô chịu đựng, Hàn Vũ Hi đã một tay chữa lành cho
cô, Bạch Uyển Đình không biết sau này có ra sao, nhưng cô biết rõ con
tim mình ngay lúc này, cô yêu anh, yêu anh sâu sắc.
Giọt nước mắt trên đôi mắt của Bạch Uyển Đình cuối cùng cũng rơi xuống, nhưng lần này là hoàn toàn khác, giọt nước mắt không phải chứa đựng đau khổ hay mất
mác, đó là giọt nước mắt hạnh phúc. Bạch Uyển Đình khẽ đưa đôi mắt nhìn
Hàn Vũ Hi trước mặt, gật đầu đồng ý.
Nụ cười trên khuôn mặt của
Hàn Vũ Hi lập tức trở nên rạng rỡ. Bạch Uyển Đình đưa tay nhận lấy đóa
hồng đỏ rực trên tay anh, khẽ ôm vào người cảm nhận hương thơm thoang
thoảng của nó. Bàn tay của Hàn Vũ Hi lấy ra từ túi áo một chiếc nhẫn
sáng lóa, từng viên đá kim cương được đính tỉ mỉ mà anh đã đặc biệt
thiết kế từ rất lâu, từng chút cẩn thận đeo vào ngón giữa cho bàn tay
mảnh khảnh của Bạch Uyển Đình.
Hàn Vũ Hi vừa đứng dậy, tiếng pháo hoa bắn lên làm Bạch Uyển Đình có chút bị làm cho giật mình, những chùm pháo hoa được lần lượt bắn lên trời đêm cao vút, nổ ra sáng rực đủ màu
sắc soi sáng cả một bức tranh biển lãng mạn. Đôi mắt xinh đẹp của Bạch
Uyển Đình ngước nhìn những chùm pháo hoa phát sáng trên trời, còn Hàn Vũ Hi thì không rời mắt khỏi nụ cười vui vẻ trên môi của người con gái
này, rồi cũng bất giác cười theo, anh cất giọng: “Đình Đình… từ nay em
đã là bà xã của anh rồi, không cần sợ gì nữa, dù bầu trời kia có sập
xuống, cũng có anh chống đỡ cho em.”
Nụ cười trên môi của Bạch
Uyển Đình ngày càng rạng rỡ, cô quay đầu nhìn Hàn Vũ Hi bên cạnh, đột
nhiên một suy nghĩ thoáng qua trong đầu, nụ cười bỗng có chút cứng lại,
cô chậm rãi nói: “Không cần anh chống đỡ bầu trời giúp em đâu, em chỉ
mong, sau này dù có chuyện gì đi nữa, cũng không được rời xa em.” Đôi
mắt mang một chút buồn man mát, Bạch Uyển Đình nói tiếp: “Người thân duy nhất bây giờ em chỉ có anh thôi.”
Đương nhiên Hàn Vũ Hi hiểu rõ
Bạch Uyển Đình đã phải trải qua những gì, cô đã tận mắt chứng khiến
người ba ruột rời xa cô mãi mãi, nỗi đau đó mặc dù đã lành những vết sẹo mãi mãi vẫn còn nằm ở đó. Hàn Vũ Hi đau lòng ôm chặt Bạch Uyển Đình vào lòng tay của mình, thân hình nhỏ bé, ấm áp. Anh khẽ gật đầu rồi nói:
“Ngoan, anh hứa, cả đời này cũng không để em một mình nữa.”
Những ánh pháo hoa sáng rực chiếu lên đôi tình nhân đang mặn nồng như vị mặn
của biển cả, vừa dứt câu, đôi môi của Hàn Vũ Hi cũng nhẹ nhàng đặt lên
bờ môi mềm mại của Bạch Uyển Đình, từng chút một thưởng thức vị ngọt đó, Bạch Uyển Đình cũng nhón chân vụng về đáp trả.
Thành phố Thượng
Thành nhộn nhịp, nơi những dòng xe đua nhau bon bon trên đường, sau bao
ngày luyến tiếc ở biển thì Hàn Vũ Hi và Bạch Uyển Đình cũng chịu trở về
như một kỳ nghỉ mát của đôi tình nhân.
Bạch Uyển Đình ngồi ở ghế
phụ, đưa mắt nhìn ra khung cửa xe bên ngoài, cảnh vật đang dần đâm chồi
non cho một cuộc hành trình mới, mùa đông cũng dần đi qua, ánh nắng mặt
trời chiếu rọi vào khuôn mặt xinh đẹp của cô, đôi môi không ngừng mỉm
cười, tay nắm chặt tờ giấy kết hôn đỏ rực, cẩn thận ngắm nhìn hai cái
tên được in ngay ngắn trên đó, chồng là Hàn Vũ Hi, vợ là tên của chính
cô Bạch Uyển Đình.
Nhìn thấy được tâm trạng vui vẻ đó của Bạch
Uyển Đình, Hàn Vũ Hi đang lái xe bên cạnh cũng bất giác cười theo lúc
nào không hay, anh khẽ cất giọng: “Lấy được anh vui đến vậy sao?”
Khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Uyển Đình bất giác ửng hồng ngại ngùng, cô đáp: “Anh thử nói anh không vui xem.”
Đôi môi mỏng của Hàn Vũ Hi khẽ cong lên chiều chuộng, anh đưa tay nắm lấy
bàn tay nhỏ nhắn của Bạch Uyển Đình rồi nghiêng đầu như để nói thì thầm
vào tai cô: “Tuần sau mình sẽ tổ chức đám cưới có được không?”
Ánh mắt của Bạch Uyển Đình liền nhìn sang Hàn Vũ Hi, mặc dù biết đã nhận
lời cầu hôn của anh, nhưng nói đến làm cô dâu cô vẫn không khỏi hồi hộp, cô đáp: “Gấp vậy sao?”
Khuôn mặt Hàn Vũ Hi trở nên nghiêm túc, anh khẽ cất giọng trầm tĩnh: “Đúng vậy, không đợi nổi nữa rồi.”
Câu nói lập tức làm Bạch Uyển Đình mỉm cười, cô không ngờ người như Hàn Vũ
Hi lại thích nói những lời sến súa này, vừa hay cô cũng muốn nghe, cô
đưa mắt nhìn anh rồi khẽ gật đầu: “Được! Tuần sau chúng ta kết hôn.”
Xe của Hàn Vũ Hi vừa về đến nhà đã thấy Triết Vỹ đứng ở trước cửa đợi,
Bạch Uyển Đình nhìn nét căng thẳng trên khuôn mặt của Triết Vỹ tâm trạng cũng trở nên có chút lo lắng, cô bước xuống xe liền cất giọng: “Có
chuyện gì sao?”
Triết Vỹ liếc nhìn Hàn Vũ Hi cũng vừa bước xuống
xe, nhìn sắc mặt của Hàn Vũ Hi, Triết Vỹ liền hiểu ý, điều chỉnh tâm
trạng vui vẻ trở lại, anh nhìn Bạch Uyển Đình rồi đáp: “Sao hai người về trễ vậy, làm tôi lo lắng chết đi được, ở biển vừa nguy hiểm vừa không
có người theo bảo vệ.”
Nghe Triết Vỹ nói vậy, tậm trạng của Bạch
Uyển Đình mới được thả lỏng ra đôi chút, cô mỉm cười: “Đồ ông cụ non,
không có gì tôi vào nhà trước đây.”
Hàn Vũ Hi bước đến bên cạnh khẽ vuốt mái tóc dài mượt mà của cô rồi nói: “Đi đường mệt rồi, em lên phòng nghỉ ngơi đi.”