Ánh nắng chiều bắt đầu nhạt dần, bao phủ lấy không gian là một màu vàng
cam của hoàng hôn lãng mạn, những hàng cây ven đường mang một vẻ đẹp cổ
kính của mùa đông, chiếc xe của Bạch Uyển Đình và Triết Vỹ không biết từ bao giờ đã rời xa khỏi thành phố.
Suốt dọc đường hơn hai giờ
đồng hồ, ngồi ở ghế sau, Bạch Uyển Đình không chút chợp mắt, cô vẫn
không khỏi lo lắng, ánh mắt xa xăm nhìn ra ngoài cửa sổ nơi ánh mặt trời sắp lặn dần, rồi lại đưa mắt nhìn Triết Vỹ đang tập trung lái xe, cả
hai vẫn không nói với nhau câu nào vì cô biết rõ dù có hỏi thêm Triết Vỹ cũng sẽ không hé môi.
Bắt đầu một màu xanh từ xa xa xuất hiện,
màu xanh mướt của đại dương bao la và màu trắng xóa của cát lần lượt đập vào mắt của Bạch Uyển Đình. Cuối cùng chiếc xe cũng dừng lại ở cạnh một ngôi nhà lớn, Bạch Uyển Đình có chút ngạc nhiên, đây chẳng phải là căn
nhà của Hàn Vũ Hi nhốt Vương Lục trước kia hay sao?
Đôi chân
nhanh chóng bước xuống xe, cô đưa mắt nhìn Triết Vỹ cũng vừa đi đến bên
cạnh rồi gấp rút cất lời: "Ai muốn gặp tôi? Hàn Vũ Hi đang ở đâu?"
Nhìn thấy bộ dạng của Bạch Uyển Đình, Triết Vỹ thầm cười trong bụng nhưng
không dám biểu hiện ra ngoài, trên đường đi cô im lặng như vậy hẳn là
rất nhẫn nhịn hàng vạn câu hỏi ở trong bụng rồi.
Triết Vỹ vẫn không nói ra bất kỳ thông tin gì, anh đưa mắt nhìn Bạch Uyển Đình rồi nói: "Đi thôi!"
Nói rồi Triết Vỹ lùi một bước rồi khẽ khom lưng, ý muốn nhường đường mời
Bạch Uyển Đình đi trước, cô lập tức hiểu ý, khẽ gật đầu rồi bước đi.
Bạch Uyển Đình bắt đầu đặt chân xuống cát, đi theo hướng về bờ biển.
Mặt trời lúc này vừa đúng lúc lặn, tạo nên một vùng sáng màu cam vàng nơi
đường chân trời phía tây, trên nền trời xanh biếc như một tuyệt tác của
thiên nhiên. Nhưng có lẽ những lo lắng trên khuôn mặt xinh đẹp đã khiến
Bạch Uyển Đình không còn tâm trạng mà bỏ lỡ mất vẻ đẹp kia.
Không biết đã đi dọc theo bờ biển bao lâu, Bạch Uyển Đình cũng bắt đầu mất
kiên nhẫn, cô thở dài nén cơn giận rồi định quay đầu cho Triết Vỹ một
trận, nhưng khi quay đầu lại, Triết Vỹ vốn đi sau lưng cô đã biến mất
không chút dấu vết, nét hốt hoảng không thể giấu được trên khuôn mặt
xinh đẹp. Bãi biển tĩnh lặng chỉ còn lại mình cô, tiếng sóng rì rào liên tục vỗ vào bờ tạo nên âm thanh dồn dập.
Mặt trời bắt đầu lặn
hẳn, nhường chỗ lại cho màn đêm bắt đầu phủ xuống không gian yên tĩnh,
Bạch Uyển Đình trong lòng có chút hoang mang, ánh mắt liên tục đưa mắt
tìm kiếm một hình bóng của ai đó. Bất ngờ sau lưng có âm thanh lạ, Bạch
Uyển Đình đang trong trạng thái cảnh giác cao độ, nghe thấy lập tức quay người lại.
Trước mắt Bạch Uyển Đình, trên bãi cát cạnh cơn sóng
biển rì rào xô vào nền cát trắng, những ánh nến màu vàng lấp lánh, được
xếp thành hình một trái tim lớn trên bãi cát như những ánh sao lấp lánh
trên bầu trời đêm khuya, khiến cả không gian trong đôi mắt cô ánh lên
một màu vàng ấm áp. Bên trong trái tim lớn tạo nên bằng ánh nến đó là vô số đóa hoa hồng đỏ được cắm thành hàng ngay ngắn dày đặt trong đó tạo
nên một bức tranh lung linh giữa biển cả rộng lớn.
Ánh nến vàng
lấp lánh ánh lên vào mắt của Bạch Uyển Đình, khuôn mặt ngơ ngác không
hiểu chuyện gì xảy ra. Không gian yên tĩnh, có thể nghe thấy hướng gió
thổi, hòa cùng tiếng sóng biển dập dìu, mùi hương mặt chát của vùng trời biển khiến Bạch Uyển Đình có chút dễ chịu.
Bóng dáng quen thuộc
từ từ bước gần đến phía Bạch Uyển Đình, hình bóng cao ráo, dáng đi
nghiêm nghị, trên tay đang cầm một đóa hoa hồng lớn. Không cần nhìn rõ
Bạch Uyển Đình cũng nhận ra đó là ai, đôi chân không chút chần chừ bước
đi có chút khó khăn trên nền cát tiến lại gần.
Ánh sáng của ánh
nến soi rõ vào khuôn mặt góc cạnh hoàn hảo không thể phủ nhận, ánh mắt
trầm tĩnh của Hàn Vũ Hi khẽ đặt lên hình bóng người con gái trước mặt,
mang theo một chút si tình và ấm áp nào đó mà Bạch Uyển Đình có thể dễ
dàng hiểu được.
Hàn Vũ Hi ôm đóa hoa hồng lớn, đỏ rực như màu
tình yêu đang cháy trong con tim của anh lúc anh bấy giờ, đôi chân khẽ
dừng lại trước Bạch Uyển Đình, đôi môi mỏng bất giác mỉm cười hạnh phúc, khác với vẻ ngoài lạnh lẽo với bộ vest thường ngày, trông anh với khung cảnh này giống một chàng thi sĩ si tình hơn.
Ánh mắt lấp lánh
trên khuôn mặt của Bạch Uyển Đình dường như thể hiện được một chút yếu
đuối trong cô, đôi môi xinh đẹp khẽ mấp máy: “Vũ Hi…”
Giọng nói ấm áp của Hàn Vũ Hi khẽ cất lên: “Anh biết em thích biển, xanh biếc, trong vắt như ánh mắt của em.”
Nét xúc động hiện lên trên khuôn mặt của Bạch Uyển Đình, giọng cô bắt đầu run run: “Đừng mua chuộc em.”
Nhìn thấy ánh mắt rơm rớm nước mắt của Bạch Uyển Đình, Hàn Vũ Hi dường như
cảm nhận được hết tình cảm của cô, anh khẽ khụy một chân xuống, đôi mắt
ngước nhìn người con gái trước mặt, ngừng một nhịp như để nén đi sự hồi
hộp rồi cất giọng trầm ấm: “Anh biết em đã phải trải qua những gì, đã
phải chịu đựng như thế nào, anh nhìn thấy tất cả. Con đường sau này, em
không phải đi một mình nữa! Uyển Đình cho phép anh đi cùng em có được
không?”