Mưa bụi bên ngoài dần ngớt, mây đen trên trời dần vơi đi, trong phòng so với ban nãy có sáng hơn một chút, Hứa Niệm không chú ý tới động tĩnh
của Cố Dung, đến khi tay gần chạm đến cô mới giật mình, hai người bốn
mắt nhìn nhau.
Có thể là do mơ màng, Hứa Niệm vẫn chỉnh lại tóc
rối cho Cố Dung sau đó thu tay lại, điều hòa từ từ thổi ra từng luồng
gió lạnh, cuộn người trong chăn cực kì thoải mái, Hứa Niệm khẽ cử động
chân, không ngờ lại chạm đến mu bàn chân trơn bóng lạnh lẽo của Cố Dung. Da Cố Dung thật sự rất tốt, người khác tầm 27 tuổi là bắt đầu dần xuống dốc nhưng Cố Dung lại bảo dưỡng rất kĩ, trông không khác gì những nữ
sinh mười chín đôi mươi tràn đầy sắc xuân.
Cố Dung vẫn thản nhiên như cũ, nhìn không ra chút cảm xúc biến hóa nào, trả lời: "Không lạnh."
Hứa Niệm lại kéo chăn cao lên, như vậy ấm áp thêm được chút, ánh sáng hiện
tại rất kém không nhìn thấy được biểu tình rõ ràng trên mặt nhau. Chốc
lát sau Cố Dung nằm thẳng người ra, trong phòng ngoài âm thanh nhè nhẹ
của máy điều hòa không nghe được bất kì động tĩnh nào khác, Hứa Niệm
cũng xoay người nằm thẳng lại.
Lần này cả hai người đều không
nhìn thấy nhau nữa, cứ như thế suốt hai phút, cơn mưa lâm râm bên ngoài
đã dừng hẳn, những giọt nước trên lá cây không ngừng nhỏ xuống, bầu trời quang đãng hơn ban nãy nhưng vẫn không trăng không sao, hiện tại đang
tầm hạ tuần nông lịch* cho dù có trăng cũng không sáng đến chỗ này.
*Hạ tuần: khoảng thời gian cuối tháng từ ngày 21 đến ngày 30.
*Nông lịch: lịch âm.
Cả người mát mẻ nhưng trong lòng Hứa Niệm lại bồn chồn không yên, không
cách nào tịnh tâm lại được, nàng nhìn trần nhà, bỗng nhiên nghiêng đầu
nhìn nhìn Cố Dung. Cố Dung đã nhắm mắt từ lâu, cũng không biết đã ngủ
thật hay chưa, trầm mặc hồi lâu, Hứa Niệm rốt cuộc nhịn không được mở
miệng gọi nhẹ: "Dì ơi..."
Cố Dung không đáp.
Hứa Niệm tiếp tục nói: "Em ngủ không được."
Vẫn như cũ không có hồi âm, ngoài cửa sổ có cơn gió to thổi đến, lạch cạch lạch cạch.
Hứa Niệm nằm nghiêng xoay mặt về Cố Dung, lớn mật làm càn ngắm nghía cô,
ánh mắt trong veo đong đầy vẻ nhu tình. Cố Dung vẫn tiếp tục ra vẻ không biết, tuy nhiên vẫn không ảnh hưởng gì đến ánh mắt hừng hực của Hứa
Niệm.
"Dạo gần đây không biết bị gì, vốn là rất buồn ngủ nhưng
khi nằm xuống bỗng nhiên tinh thần lại cực kì tỉnh táo," Hứa Niệm nói,
can đảm nhích đến sát hơn, gần như nằm lên cánh tay của Cố Dung, "Dì, dì ngủ chưa?"
Chắc chắn Cố Dung có nghe nàng nói, nhưng cô vẫn không trả lời.
Nửa đêm đến sáng tầm bốn, năm giờ, trên trời xuất hiện mặt trăng hình móc
câu thoắt ẩn thoắt hiện, bọt nước đọng trên cây không ít không nhiều,
sân vườn ướt dầm dề một mảnh, những giọt nước mong manh phản chiếu ánh
đèn thỉnh thoảng lập lòe sáng lên.
Kì nghỉ Quốc tế Lao động qua
đi, ngày đầu tiên trở lại là thứ ba, kì thi cuối kì chính thức bắt đầu.
Học viện Cơ giới* của các nàng phân bố ngày thi phần lớn là thứ tư và
thứ năm, còn khoảng một ngày để ôn tập. Hứa Niệm cùng Trầm Vãn đến
trường học bài, đêm đó ngủ lại kí túc xá để tiện hôm sau đi thi.
*Một trường đại học ở TQ có nhiều học viện, mỗi viện đào tạo một lĩnh vực
khác nhau, kiểu như ĐHQG ở VN có Trường Đại học Khoa học Xã hội &
Nhân văn, Trường Đại học Bách Khoa,...
Đề thi năm nay nặng
hơn năm ngoái rất nhiều, nội dung một bài thi bao gồm cả bảy, tám
chương, chỉ cần không làm được ba câu thôi là mấp mé biên giới rớt môn
rồi. Hai ngày liên tiếp, tim gan các sinh viên đều treo lơ lửng trên
trời, trước ngày thi vẫn còn cực khổ ôn bài, đặc biệt là Trầm Vãn, đi
chơi mấy ngày về đã không còn nhớ rõ những kiến thức học được trước kì
nghỉ nữa, lúc ôn bài cực kì không chắc chắn. Trầm Vãn cực kì nôn nóng,
cũng may là chương nào cũng còn nhớ mang máng.
Hứa Niệm trấn an
nàng đừng quá lo, giúp nàng giảng lại nội dung trọng điểm trong bài thi
với nêu thêm vài ví dụ mẫu, hai người cùng tụm lại ôn tập. Hôm sau kì
thi diễn ra, đề thi có ba câu cùng loại với nội dung các nàng ôn tập và
một câu đơn giản, lúc làm bài xong, nụ cười trên mặt Trầm Vãn không tài
nào giấu được nữa, chỉ còn thiếu mỗi việc ôm Hứa Niệm hoan hô nữa thôi.
Ra khỏi phòng thi, Trầm Vãn khoái hoạt nói: "Kiểu này qua môn khẳng định
không thành vấn đề, tuy mấy cột điểm trước hơi bấp bênh nhưng không đến
nỗi toàn bộ chết trận."
Tâm trạng tốt đến mức không thể nào tốt hơn.
Hứa Niệm cười cười, vừa đi vừa tán gẫu trở về phòng kí túc xá thu dọn đồ đạc.