Thập Phần Vừa Ý Ngươi

Chương 26: Đánh bài


trướctiếp

Cố Dung không rõ, nghi hoặc nghiêng đầu muốn hỏi, Hứa Niệm bỗng đưa tay lên hai bên má Cố Dung, bất quá chỉ kề sát chứ không thật sự áp vào, như một loại che chắn bảo vệ, đồng thời ra hiệu cho Cố Dung đừng lên tiếng.

Có hai người từ phía sau Hứa Niệm đi tới, một người trong đó là bạn của Cố Dung, là cô gái lúc tối vừa mới tán gẫu với Hứa Niệm. Người phụ nữ kia ôm một người phụ nữ khác có vóc người nhỏ nhắn bước đi, cử chỉ thân mật, vừa đi vừa kề xuống tai thì thầm to nhỏ. Người phụ nữ còn lại tựa hồ xấu hổ ngại ngùng, không nói nhiều lắm, chỉ thỉnh thoảng gật đầu, gò má ửng đỏ, nhưng thân thể không tự chủ sát lại gần đối phương. Có thể thấy quan hệ của hai người không bình thường chút nào.

Du lịch là một trong những cách gặp gỡ tình cờ thích hợp và lãng mạn nhất, một lần chạm mặt bình thường biết đâu lại thành nên một đoạn nhân duyên.

Hai nàng hiện tại so với cử chỉ thân mật của hai cô gái kia thoạt nhìn cũng chả kém cạnh gì, người bên ngoài nhìn vào mới đầu còn tưởng rằng hai nàng đang hôn môi, tự giác tránh đi hoặc rời xa chút. Cố Dung giương mắt nhìn Hứa Niệm, trong ánh mắt mang theo vài phần quan sát, Hứa Niệm khẽ chuyển tầm mắt, nhìn chằm chằm cột đèn đường phía sau Cố Dung, có chút ý tứ tránh né.

Dưới gió đêm lành lạnh, chờ hai người kia đi xa, Hứa Niệm thả tay xuống, nhưng không lui lại. Cố Dung cũng bất động, chỉ đứng yên như thế, một hồi lâu sau Hứa Niệm đưa tay ra, Cố Dung vẫn bất động, thập phần bình tĩnh.

"Đừng để bị lạnh." Hứa Niệm không tự nhiên nói, thay Cố Dung chỉnh lại cổ áo ngủ, trông thấy xa xa có cửa hàng nhỏ bán đồ trang trí bèn dựa vào đó tìm cớ dời đi sự chú ý, "Hay là chúng ta qua bên kia xem chút đồ đi."

Cố Dung gật đầu. Cửa tiệm kia bán rất nhiều sản phẩm thủ công, vòng tay tình nhân, bông tai kiểu dáng này nọ, còn không thì là bộ dụng cụ uống trà, không có gì thích hợp để hai người các nàng mua. Chủ cửa hàng nhận ra Cố Dung, nhiệt tình chào mời nói: "A Cửu, quay lại khi nào đấy?"

"Thím," Cố Dung chào, "Cháu về từ chiều hôm qua rồi, chú Trần đâu, không phụ thím sao?"

Thím Thẩm cười rạng rỡ, "Hôm nay ông ấy trông ban ngày, thím trông ban tối, chuẩn bị đi ngủ thì nghe người ta nói buổi chiều nhà cháu rất đông người ra vào, còn tưởng rằng ba mẹ cháu hồi hương, một nhà năm người về thăm quê chứ. Rảnh rỗi thì qua nhà thím ngồi chơi chút."

Vì nằm bên trong khu du lịch, người dân nơi này đa số đều làm nghề bán đồ lưu niệm, những hàng quán nhỏ như này thường là do các cặp vợ chồng cùng nhau làm, thay phiên trực ca đến hai ba giờ sáng mới đóng cửa. Cố Dung hàn thuyên đôi câu với thím Thẩm, nói tới nói lui thím Thẩm bỗng nhiên hỏi đến Hứa Niệm.

Cố Dung dừng một chút, giới thiệu: "Là...bạn của cháu."

Hứa Niệm khách khí: "Chào thím ạ."

Thím Thẩm khoái hoạt, hỏi thẳng: "Thoạt nhìn trông rất trẻ nha, bao lớn rồi?"

Hứa Niệm nói: "Hơn hai mươi ạ."

Tuổi mụ của Hứa Niệm là hai mươi mốt, nói hơn hai mươi thực chất cũng không sai. Vẻ mặt Cố Dung khẽ biến hóa nhưng rất nhanh khôi phục lại biểu cảm không gợn sóng như cũ. Thím Thẩm hoạt ngôn, lại tiếp tục hàn thuyên cùng Hứa Niệm hồi lâu, còn tặng cho hai người cặp mũ đan thủ công, Hứa Niệm ngượng ngùng xua tay, liên tục từ chối, cuối cùng Cố Dung nói nàng cứ nhận lấy đi, cô cũng tự dùng tiền túi mua thêm vài món đồ, nói là mua cho Trầm Vãn, thím Thẩm nhất thời mặt mày hớn hở, vội vàng đóng gói đồ đạc cho các nàng.

Người ta còn phải buôn bán, đứng nói chuyện ít nhiều cũng gây bất tiện, hai người chỉ nói thêm vài câu rồi đem theo quà lưu niệm trở về nhà. Trong nhà trên dưới đều lặng lẽ, chỉ có phòng khách lầu một là còn sáng đèn.

"Ngủ sớm một chút." Cố Dung nói, vào đến nhà liền nhanh chóng đóng cửa phòng.

Cố Dung vào phòng tắm rửa mặt, nằm trên giường thiu thiu buồn ngủ, ngay thời khắc ý thức mông lung mơ hồ chuẩn bị chìm vào giấc mộng, tiếng gõ cửa vang lên nhất thời làm cô tỉnh táo không ít. Giờ này còn có thể có ai đến gõ cửa nữa? Cố Dung do dự vài giây, rời giường, hơi hơi sửa soạn lại một phen rồi mới ra mở cửa.

Ngoài cửa, Hứa Niệm bưng ly sữa nóng, Cố Dung nép sang một bên nhường nàng vào.

"Uống chút sữa bổ trợ giấc ngủ." Hứa Niệm đặt chén sữa xuống bàn, ban nãy nàng không trực tiếp trở về phòng mà ghé xuống lầu hâm nóng sữa cho Cố Dung.

Cố Dung yên lặng, không nghĩ tới nàng sẽ mang sữa đến cho mình, mím môi nhẹ giọng nói: "Cảm ơn."

"Dì vẫn không ngủ được sao?"

Cố Dung nhất thời không biết nói gì, kỳ thực ban nãy cô vừa mới buồn ngủ, chẳng qua lại đột nhiên bị đánh thức, nhưng đứa bé này cũng chỉ có lòng tốt quan tâm đến mình, không thể phũ phàng nói ra sự thật được.

"Để em xoa bóp giúp dì." Hứa Niệm lại lên tiếng.

Cố Dung tiếp tục ngơ ngác, quá nửa đêm vẫn chưa ngủ làm đầu óc hơi hồ đồ, trầm mặc chốc lát, đồng ý.

Lúc này đến lượt Hứa Niệm luống cuống, nàng chỉ nhất thời cao hứng thuận miệng nói một câu không thèm suy nghĩ, ai biết cô sẽ đồng ý đâu chứ... Xoắn xuýt một lát, nàng cởi dép ngồi lên giường, thấp giọng nói: "Dì uống hết sữa đi, em giúp dì massage một chút xong rồi ngủ."

Cố Dung nhỏ giọng "ừ", thành thật uống hết sữa rồi nằm bò trên giường. Áo ngủ phía sau trông không tệ, rất hợp với dáng người, một đường cong hoàn hảo hiển lộ hoàn toàn, phập phồng quyến rũ. Hứa Niệm chột dạ dời ánh mắt, tận lực áp chế đầu óc chỉ đặt trên lưng Cố Dung, quy củ giúp cô xoa bóp.

Bên ngoài thỉnh thoảng có xe chạy qua, những người bán hàng rong cũng bắt đầu dọn dẹp trở về nhà, Giang Hoài trấn chính thức chìm vào màn đêm yên tĩnh. Từ cửa sổ phóng tầm mắt nhìn ra, hai bên đường cũng không còn nhiều người tản bộ nữa, chỉ còn lại những cột đèn đứng yên thẳng tắp tỏa ra những ánh sáng mờ nhạt.

"Ngày mai đi suối nước nóng em có muốn tắm ao riêng không?" Cố Dung hỏi Hứa Niệm, nhỡ đâu ngày mai đám người kia thi nhau cởi quần áo lại làm Hứa Niệm ngượng ngùng. Con bé Trầm Vãn cũng chả phải trầm lắng gì, chỉ cần có dịp chơi là sẽ chơi tới cùng, khẳng định cũng sẽ chẳng kín kẽ mấy.

"Không cần đâu ạ." Hứa Niệm trả lời, đi chơi mấy ngày nay đều là Cố Dung bao hết, nàng kén cá chọn canh cũng không hay lắm, vả lại đi chơi không phải là mọi người cùng nhau chơi mới náo nhiệt sao, đơn độc một mình, dù những người khác không để ý mấy nhưng ít nhiều cũng sẽ hỏi vài câu. "Tắm chung với mọi người được rồi ạ, nhiều người đông vui."

Cố Dung khẽ cử động thân thể, đầu gối lên cánh tay, cô thật sự có hơi buồn ngủ, lực đạo xoa bóp trên lưng không nhẹ không nặng, vô cùng thoải mái, chỉ chốc lát sau cơn buồn ngủ lại càng đậm hơn. Cố Dung mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, giữa lúc nửa tỉnh nửa mê, bàn tay trên lưng dần di chuyển đến phía sau cổ, nhẹ nhàng ấn ấn, cực kì thoải mái.

Dần dần, vùng da sau tai cũng bắt đầu ngưa ngứa, massage không giống với đụng chạm bình thường, Cố Dung cũng không theo quán tính bài xích nó, chỉ cảm thấy cả người đều mềm nhũn, cơ thể như có hàng trăm con kiến bò qua. Dịu dàng chậm rãi, sau tai dần bị xoa đến nóng lên, cả người cũng nóng, vừa nóng lại vừa thoải mái.

Hứa Niệm cúi người nói gì đó Cố Dung nghe không rõ, cũng trả lời không được, không biết qua bao lâu, lại nghe thấy Hứa Niệm kề sát tai nói: "Nằm thẳng lên ngủ, không thôi sẽ bị mỏi đấy."

Cố Dung vẫn không phản ứng, dần tiến vào trạng thái ngủ say, đôi mắt căn bản không thể nhấc lên nổi, ý thức chậm chạp mơ hồ. Hứa Niệm bất đắc dĩ đỡ lấy eo Cố Dung lật người lại, động tác nhẹ nhàng không muốn làm Cố Dung thức giấc, vô tình làm cho áo ngủ bị tuột ra, Hứa Niệm giật mình nhanh chóng chỉnh lại ngay ngắn về chỗ cũ.

"Em về nhé..." Nàng nhỏ giọng thì thầm.

Hô hấp Cố Dung vẫn đều đều, ngủ đến say sưa, hôm nay lái xe đường dài lại còn thức khuya, có lẽ là mệt đến gục rồi.

Hứa Niệm buồn cười đắp chăn cho Cố Dung rồi rón rén đóng cửa rời đi.

Hôm sau ánh nắng nhẹ nhàng chiếu xuống, bầu trời quang đãng xanh ngắt không một gợn mây hòa cùng với không khí trong lành ở Giang Hoài trấn, sương sớm dày đặc, trên cửa kính đọng lại những giọt nước li ti. Mọi người đều dậy trễ, lúc Hứa Niệm thức dậy dưới lầu không có bất kì ai, kể cả Cố Dung cũng phá lệ ngủ nướng.

Hứa Niệm ra ngoài đi dạo vài vòng, quay trở lại căn nhà vẫn cứ yên lặng, mọi người e là không dậy ăn sáng như dự định được rồi. Suy nghĩ một lát, Hứa Niệm nhắn tin cho Cố Dung: Dì dậy chưa ạ?


trướctiếp