Thập Phần Vừa Ý Ngươi

Chương 22: Du Lịch


trướctiếp

Ngủ chung một giường nhưng hai người hai ôm hai nỗi niềm khác nhau, người nào nhiều tuổi hơn đương nhiên phải ra dáng chị lớn nhẫn nại với em nhỏ một chút. Căn phòng nhỏ Trầm Vãn ở bên kia đèn đuốc sáng trưng còn căn phòng lớn bên này lại vắng lặng không tiếng động. Vầng trăng nép mình ngoài cửa sổ rọi những tia sáng yếu ớt vào căn phòng, Hứa Niệm phát ra vài âm thanh ngâm nga trong cổ họng, nàng định cử động chân một chút nhưng không cẩn thận vô tình đụng đến chỗ trầy dưới mắt cá liền nhịn không được nhẹ hít vào mấy ngụm khí lạnh xuýt xoa.

Nằm đối mặt với bóng lưng của Cố Dung, Hứa Niệm không khỏi xuất thần nhìn chằm chằm thêm đôi phút. Tóc cô thật dày, vừa nhiều lại vừa thẳng, cánh tay trắng mịn khẽ đặt hờ bên hông dọc theo đường cong quyến rũ, hai bên xương bướm xinh đẹp vì nằm nghiêng mà hơi hơi nhô lên như muốn thu hút ánh nhìn của Hứa Niệm. Trong vô thức Hứa Niệm thật sự muốn đưa tay chạm vào nó nhưng cũng may là lý trí vẫn chưa hoàn toàn mất đi, nó nhanh chóng kéo nàng lại ngay lúc nàng sắp chạm vào tấm lưng đẹp đẽ kia.

Cố Dung khẽ cử động, xương bướm cũng cử động theo, vô tình đụng vào đầu ngón tay đang dừng lại giữa không trung của Hứa Niệm.

Hứa Niệm thoáng giật mình, Cố Dung xoay người lại nhìn nàng, nàng không biết phải làm gì khác hơn ngoài giương đôi mắt to tròn của mình nhìn lại cô.

Bốn mắt cứ thế nhìn nhau, không ai nói lời nào.

Bởi vì khoảng cách giữa hai người hiện tại thực sự rất gần, gần đến mức có thể cảm nhận được rõ ràng từng nhịp hô hấp của nhau khiến Hứa Niệm nhất thời phát ngốc, lúng ta lúng túng đối mặt với cô.

Cố Dung vẫn không nói gì.

Tình cảnh lúc này thật sự cực kì ái muội, chỉ cần một trong hai nhích lên một chút thôi là hai đôi môi sẽ lập tức chạm vào nhau.

Bên ngoài đột nhiên truyền đến âm thanh bước chân, ngay sau đó là tiếng mở cửa, có lẽ là Trầm Vãn vào phòng tắm. Quả nhiên là vậy vì lúc sau bên ngoài lập tức truyền đến tiếng nước ào ào chảy.

Hứa Niệm mới vừa rồi không biết vì sao cảm thấy vô cùng khẩn trương, nhờ âm thanh hỗn tạp bên ngoài truyền đến mà tỉnh táo hơn không ít, cũng may là không phải Trầm Vãn sang gõ cửa phòng hai người.

"Đang nghĩ gì vậy?" Cố Dung bỗng nhiên cất lời, giơ tay chỉnh lại góc chăn.

Hứa Niệm như sợ cô nhìn thấu được mình, trong lòng chợt căng thẳng, vội vàng nói: "Dạ không...không có nghĩ cái gì hết."

Cố Dung đương nhiên không tin nhưng cũng không vạch trần nàng, cô thình lình tiến sát lại gần, hầu như đè cả người lên cơ thể Hứa Niệm. Tim Hứa Niệm phút chốc ngừng đập, vài giây sau lại bùm bùm nảy lên như pháo nổ, cổ họng như có gì đó chắn ngang không phát ra được âm thanh nào. Nếu như người đối diện không phải Cố Dung "thanh tâm quả dục" thì Hứa Niệm sẽ thật sự cho rằng đêm nay chắc chắn sẽ có chuyện gì đó phát sinh ngoài tầm kiểm soát.

"Ngủ đi mai dậy sớm." Cố Dung thì thầm với nàng như vậy nhưng vẫn giữ nguyên tư thế giữa hai người

Hứa Niệm không dám nhúc nhích sợ lỡ tay chạm vào chỗ nào không nên chạm, chỉ có thể giương đôi mắt sáng như sao nhìn chằm chằm đối phương. Có lẽ do mỏi vì giữ tư thế như vậy hồi lâu, Cố Dung cuối cùng cũng nằm lại xuống giường, vừa mới nhấc tay lên bỗng nhiên cánh tay bị một bàn tay khác bắt lấy, cô nghi hoặc nghiêng đầu nhìn, Hứa Niệm ngập ngừng một lúc lâu mới buông tay ra.

"Ngủ ngon."

Cố Dung không trả lời, chỉ chỉnh lại chăn đắp kín người nhắm mắt chuẩn bị ngủ.

Hứa Niệm xoay người quay mặt về phía cửa sổ, lơ đãng nhìn thấy thùng rác nằm cạnh chiếc bàn, trong thùng không có tròng bao nilon, hẳn là Cố Dung quên mất rồi. Hứa Niệm không thể ngăn bản thân khỏi việc nhớ đến những thứ mình nhìn thấy vào buổi sáng hôm nọ, vật dụng nho nhỏ ẩm ướt dùng để phóng túng nơi vực sâu, trông như vừa trải qua sóng nước dồn dập mang theo hơi thở ngượng ngùng cùng những ý nghĩ kiều diễm. Hứa Niệm dù chưa từng dùng qua nhưng đều hiểu cả, con người ở một số phương diện nào đó không cần dạy cũng có thể tự biết, đó gần như là bản năng, một loại bản năng vừa thuần túy vừa thẹn thùng.

Buổi tối ngủ trễ sáng hôm sau thức dậy cũng trễ, lúc Hứa Niệm tỉnh dậy mặt trời đã lên tới đỉnh đầu rồi. Người bên cạnh đã dậy từ lúc nào, Hứa Niệm nửa tỉnh nửa mê ngồi dậy, trong nhất thời mơ màng không ý thức được đây là phòng của Cố Dung, nàng nhắm mắt theo thói quen vươn tay mở ngăn kéo tủ muốn lấy tai nghe.

Tai nghe thì không thấy đâu nhưng lại sờ thấy một cái hộp giấy, hộp giấy đã được khui từ trước rồi, bên trong còn có chừng ba bốn miếng nhỏ gì đó. Hứa Niệm không dám nhìn mà vội vàng bỏ xuống, giả vờ như không có chuyện gì đóng lại ngăn kéo.

Cửa phòng bên cạnh vẫn đóng chặt, hẳn là Trầm Vãn còn đang ngủ, Hứa Niệm cũng không gọi nàng dậy mà đi vào phòng tắm rửa mặt rồi xuống lầu làm đồ ăn sáng. Hiển nhiên Cố Dung đã sớm thức dậy xuống bếp nấu nướng rồi.

Cô đang nấu cháo thịt nạc rau xanh, hương thơm nức mũi.


trướctiếp