Thập Phần Vừa Ý Ngươi

Chương 21: Không Thể Bình Tĩnh


trướctiếp

Giang Hoài trấn ngày thường vẫn luôn là địa điểm thu hút nhiều khách du lịch, tới ngày 01-05 chắc chắn sẽ đông như mắc cửi. Nơi đó bây giờ tuy không còn yên tĩnh thanh bình nữa nhưng cảnh sắc vẫn rất đẹp, tính ra thì cũng được xem là một địa điểm đáng để tham quan. Hứa Niệm suy nghĩ một lát hỏi: "Định đi mấy ngày vậy ạ?"

"Ba ngày," Cố Dung nói, "Nếu em có việc bận thì tôi và em có thể về sớm hơn, dù sao cũng không xa mấy."

"Cũng được, sắp tới em cũng không có việc gì quan trọng."

Tính tình Hứa Niệm luôn biết lo xa, bài thi giữa kỳ nàng đã ôn tập từ lâu rồi, cuối tuần cũng không cần đi dạy kèm nữa, chung quy lại là không có việc gì để làm. Tầm thời điểm này những năm trước nàng sẽ đi kiếm việc làm thêm, lương ngày lễ lúc nào cũng cao hơn ngày thường, chỉ cần làm ba ngày cũng đủ để nàng sinh hoạt cả tháng. Nhưng năm nay nàng lại thay đổi quyết định, nàng muốn đi nghỉ ngơi thả lỏng cùng mọi người.

Cố Dung nhìn thấy trứng vịt muối trên thớt, đậy nắp nồi quay sang hỏi: "Em mua à?"

"Phụ huynh học sinh cho ạ, đặc sản của N thị." Hứa Niệm vừa nói vừa chuẩn bị lột vỏ bày ra bàn ăn.

Cố Dung gật đầu tỏ ý đã hiểu rồi tiếp tục đặt sự chú ý của mình lên nồi canh trên bếp, hai người ai làm việc nấy phối hợp hết sức hài hòa. Lột vỏ xong lại tiếp tục rửa rau, Hứa Niệm phụ trách xào, nàng suy xét đến việc Cố Dung muốn duy trì vóc dáng nên lúc xào tận lực giảm thiểu lượng muối lẫn dầu.

Cố Dung nấu xong bưng nồi canh ra bàn, tự mình múc một bát nhỏ đặt xuống bên cạnh. Trầm Vãn nghe mùi sắp được ăn bèn nhanh chóng gấp sách vở hưng phấn bay thẳng xuống bếp, cúi người ngửi ngửi cảm thán: "Thơm quá đi, trù nghệ của dì nhỏ ngày càng lợi hại nha, để con bới cơm cho mọi người."

Nàng rất tự giác nói xong liền cầm bát lên bới cơm cho vào, bới xong có lẽ cảm thấy vẫn chưa đủ thành ý bèn lấy muỗng ấn mạnh làm cơm xẹp xuống rồi cho thêm một vá cơm đầy lên trên, sau đó đặt xuống trước mặt Cố Dung. Cố Dung buồn cười cản nàng lại: "Được rồi tự bới tự ăn đi, dì chỉ ăn canh thôi không ăn cơm."

"Sao mà được, dì gầy như cây cột í, dù sao hiện tại cũng không cần đi diễn ăn nhiều một chút cũng có ảnh hưởng gì đâu." Trầm Vãn nói một hơi đồng thời cho ra đời ba bát cơm đầy ú ụ.

Hứa Niệm nhìn thấy bát cơm cũng bật cười, tự giác cầm lấy bát của mình lẳng lặng ngồi xuống bên cạnh Cố Dung. Ba người bắt đầu bữa ăn, Trầm Vãn lóc cha lóc chóc lúc nào ăn cơm cũng nói liên mồm, Cố Dung hôm nay không thèm nhắc nhở nàng nữa. Ăn được nửa bữa Hứa Niệm muốn ăn canh, vừa định đứng lên lấy lại phát hiện một bát canh không biết từ lúc nào đã được đặt xuống trước mặt mình.

Nàng thoáng giật mình nhìn xung quanh bàn một chút, bát canh này đúng thật là của mình, nhưng mà ai lấy giúp và lấy từ khi nào? Hứa Niệm mang theo thắc mắc nho nhỏ tiếp tục ăn.

"À đúng rồi," Trầm Vãn ngẩng đầu, "01-05 cậu muốn đi Giang Hoài trấn chơi không hay ở nhà học bài?"

Hứa Niệm nói: "Không học, định là sẽ đi."

"Nói chứ ngày lễ tốt nhất là dẹp chuyện học hành qua một bên đi, ra ngoài đi chơi đây đó vui biết bao nhiêu. Hôm đó chị Ninh với nhiều người khác cũng đến nữa, kế hoạch đã sắp xếp ổn thỏa hết rồi chỉ cần xách balo và đi thôi. Về đấy mình dẫn cậu đi tham quan, quê mình nhiều chỗ chơi lắm nha, còn có suối nước nóng nữa, đến lúc đó chơi mệt rồi xuống ngâm nước là cuộc đời thăng hoa luôn."

Cố Dung nâng mắt vươn đũa gắp ít rau xanh, cơm trong chén vẫn chưa vơi đi hạt nào, cô phân vân rối rắm một hồi mới ăn một miếng nhỏ tượng trưng. Hứa Niệm thu hết những cử chỉ đó vào trong mắt, vẫn không lên tiếng tiếp tục ăn phần của mình. Nàng nhanh chóng ăn hết cơm trong chén rồi đẩy tới trước mặt Cố Dung nhỏ giọng nói: "Sớt qua cho em một ít đi, đừng bỏ phí."

Trầm Vãn nghe câu nói của Hứa Niệm theo phản xạ đưa tầm mắt về phía hai người đối diện, nhìn thấy dì nhỏ của mình thật sự không chịu ăn cơm, lẩm bẩm nói: "Ăn như vậy no sao được, dì phải chú ý ăn uống đầy đủ chứ," rồi cũng đẩy chén mình qua, "Sớt qua cho con nữa."

Cố Dung đẩy chén Trầm Vãn về lại chỗ cũ nhưng vẫn chia hơn nửa bát cơm qua cho Hứa Niệm: "Dì biết mà."


trướctiếp