Mỗi phòng riêng trên tầng hai đều có một người phục vụ riêng và người
phục vụ phải ở phòng riêng trong toàn bộ thời gian dùng bữa của khách.
Ninh Viễn lôi kéo Nhiếp Tĩnh Trạch đã lâu không mà lải nhải nói chuyện không ngừng, chủ đề đại khái xoay quanh hoa khôi của học viện ngoại ngữ mà
hồi đó cậu ta không thể theo đuổi cộng thêm mấy thứ linh tinh vụn vặt.
Nói cả buổi trời cuối cùng mới nói vào chủ đề chính: "Cho nên tin trong
trường hoa khôi và cậu cùng nhau xuất ngoại thật sự là tin đồn sao?"
Thẩm Tùy một tay đẩy cửa vào: "Tin đồn gì?"
"Cậu nói xem?" Nhiếp Tĩnh Trạch liếc anh ta: "Mấy tháng trước tôi đã chuẩn
bị cho việc ra nước ngoài. Cậu cũng biết vì sao tôi muốn ra nước ngoài
mà."
Thẩm Tùy bước một bước vào phòng riêng để lộ Túc Tức khuất sau lưng mình.
Chỗ ngồi của Nhiếp Tĩnh Trạch đối diện với cửa phòng riêng, khi nhìn thấy khuôn mặt của cậu, nét mặt của hắn hơi sững lại.
Ninh Viễn quay lưng về phía cửa, không để ý sắc mặt người đối diện thay đổi
mà vẫn tò mò hỏi: "Cho nên cậu ở bên cạnh cậu ta, thật sự không phải là
bởi vì cũng thích cậu ta sao?"
Nhiếp Tĩnh Trạch nhướng mày, sắc mặt tối sầm lại, trong tiềm thức không muốn đề cập đến chuyện này.
Ninh Viễn không nhận được câu trả lời nên cũng thức thời ngừng đặt câu hỏi
rồi quay lại tính kêu Thẩm Tùy vào ngồi. Song khi ánh mắt chạm vào khuôn mặt Túc Tức thigf đầu lưỡi vô thức thắt lại: "Không, không phải nói mọi người trong ký túc xá liên hoan sao? Sao cậu lại gọi... qua?"
Cậu ta nhất thời không thể tìm được cách xưng hô thích hợp, vì vậy cứ vô
thức mà bỏ qua. Chỉ là lúc nói ra cậu ta vẫn còn nghi ngờ, chẳng lẽ bây
giờ Nhiếp Tĩnh Trạch vẫn chưa chia tay với đối phương sao?
Thẩm
Tùy khẽ nhướng mày, đầu tiên đuổi người phục vụ ra khỏi phòng riêng sau
đó kéo Túc Tức vào cửa rồi dùng tay trái đóng cửa phòng riêng, vẻ mặt
đầy tự nhiên: "Sao không có ai gọi món vậy..."
Sau đó Ninh Viễn
mới nhìn thấy bộ đồng phục nhà hàng lẩu mà Túc Tức đang mặc, nghẹn họng
nhìn trân trối, trong lòng vô cùng cảm khái. Sau đó, cậu ta cẩn thận
ngậm miệng lại không nói những lời không cần thiết nữa.
Thẩm Tùy
ngồi vào chỗ trống còn lại, Túc Tức đi tới, cứng ngắc đặt menu trước mặt đối phương. Người sau cũng không đưa tay ra nhận mà là nâng cằm ra hiệu về phía Nhiếp Tĩnh Trạch: "Cho cậu ấy xem."
Túc Tức vòng sang
bên cạnh Nhiếp Tĩnh Trạch đưa máy tính bảng cho hắn. Như thể lúc này mới chú ý có người bên cạnh mình, Nhiếp Tĩnh Trạch nhướng mi liếc cậu một
cái.
Hắn hỏi địa chỉ nhà hàng lẩu từ Chung Tình. Giá nhà ở Đế Đô luôn ở mức cao ngất trời, không có gì lạ khi sinh viên đại học đã tốt
nghiệp hai năm trước LẠI chọn thuê chung nhà với người khác để tiết kiệm tiền. Mặc dù Nhiếp Tĩnh Trạch đã đến dưới sân nơi họ thuê nhà, nhưng
hắn chưa bao giờ lên lầu để xem, cũng không biết chuyện gì đang xảy ra
trong căn nhà cho thuê.
Cho nên hắn thẳng thừng hỏi: "Nơi Túc Tức làm việc ở đâu?"
Nghe thấy mấy lời đó mà Chung Tình sững sờ, y buột miệng thốt lên tên của một nhà hàng lẩu.
Sự ngẩn ngơ và ngạc nhiên ngoài dự đoán thoáng qua trên khuôn mặt Nhiếp
Tĩnh Trạch, mặc dù cảm xúc này chỉ thoáng qua nhưng cũng đủ để Chung
Tình nghe được sự im lặng bên tai, y nghi ngờ đặt điện thoại xuống nhìn
lướt qua giao diện cuộc gọi để đảm bảo trạng thái vẫn hiển thị là đang
gọi.
Lúc này, ánh mắt của Nhiếp Tĩnh Trạch rơi vào huy hiệu nhân
viên trên ngực Túc Tức, hắn thờ ơ nói: "Sinh viên đạt thành tích cao tốt nghiệp trường đại học trọng điểm cũng sẽ lưu lạc làm nhân viên phục vụ
trong nhà hàng lẩu à? Hay là..." Giọng nói chứa đầy sự nghi ngờ: "Nhà
hàng lẩu này có thể cho nhân viên lương tháng mấy chục nghìn?"
"Lương tháng không đến mấy chục nghìn." Túc Tức đáp: "Nhưng có một câu mà Nhiếp tiên sinh nói sai rồi."
Nhiếp Tĩnh Trạch nghi hoặc: "Câu nào?"
"Chỉ có bốn vị ngồi đây là sinh viên đứng đầu tốt nghiệp trường đại học
trọng điểm." Ánh mắt Túc Tức bình tĩnh: "Tôi chỉ có bằng cấp ba."
Nhiếp Tĩnh Trạch đột nhiên ngước mắt lên nhìn cậu, trên mặt không có biểu cảm gì nhưng trái tim trong lồng ngực lại thắt lại không rõ nguyên do.
Sắc mặt Túc Tức bình tĩnh mà nhắc nhở hắn: "Nhiếp tiên sinh, mời anh gọi món trước."
Nhiếp Tĩnh Trạch cố nén cảm xúc kỳ lạ trong lòng, giọng điệu có chút lạnh lùng: "Cậu đề cử một món đi."
Sau khi bốn người gọi thực đơn xong, Túc Tức đặt máy tính bảng xuống. Có
tiếng gõ cửa phòng riêng, Túc Tức quay người ra mở cửa, từ trong xe đẩy
thức ăn của người phục vụ bưng đĩa nhỏ khai vị cùng nấm trắng và cháo
hạt sen đến trước mặt bốn người. Khi vươn tay giúp bọn họ rửa chén bát,
Thẩm Tùy nhẹ nhàng gõ cốc trong tay xuống bàn: "Tôi thấy hơi khát."
Lời này của Thẩm Tùy nói với ai không cần nghĩ cũng biết. Nhiếp Tĩnh Trạch liếc anh ta không nói gì.
Với ý tốt muốn hoà giải bầu không khí, Ninh Viễn bèn cầm chiếc ấm lên giúp anh ta rót nước.
Thẩm Tùy đặt chiếc cốc rỗng trong tay xuống bàn rồi trừng mắt nhìn Ninh Viễn.
Ninh Viễn tức giận đặt ấm nước xuống nhìn Nhiếp Tĩnh Trạch, người duy nhất
có quan hệ người yêu cũ với Túc Tức. Bắt gặp ánh mắt của cậu ta, Nhiếp
Tĩnh Trạch nhẹ giọng nói: "Sao cậu lại nhìn tôi?"
Trong lòng
Ninh Viễn mơ hồ hiểu được. Khi còn học đại học, mối quan hệ giữa Thẩm
Tùy và Nhiếp Tĩnh Trạch tốt đến mức có thể mặc chung một chiếc quần.
Việc làm này của Thẩm Tùy hơn một nửa là ý của Nhiếp Tĩnh Trạch, thế nên cậu ta thôi không xen vào việc của người khác nữa.
Túc Tức đặt
chén đĩa đã rửa xuống, một tay cầm ấm lên, một tay cầm chén trên tay
Thẩm Tùy. Người sau giữ chiếc cốc không di chuyển, không có một chút ý
định đưa nó cho cậu. Túc Tức làm việc trong cửa hàng lâu như vậy đã từng gặp phải quá nhiều khách hàng còn khó tính hơn cả Thẩm Tùy, trong lòng
đã sớm hiểu. Cậu lập tức thuận theo động tác của Thẩm Tùy nâng ấm lên
rồi đổ nước vào trong cốc. Nước trong ấm chảy xuống, Thẩm Tùy cố ý di
chuyển cổ tay, thậm chí còn di chuyển chiếc cốc trong tay khỏi vị trí
ban đầu. Mất vật chứa, nước trong vòi đổ trực tiếp xuống mặt bàn. Túc
Tức vội nhấc cổ tay lên, kịp thời giơ vòi ấm nước lên không trung.
Là người khởi xướng, Thẩm Tùy hừ nhẹ một tiếng, lập tức mở to hai mắt nói
bậy: "Tưởng rằng mình vẫn là cậu chủ sống trong nhung lụa sao, đến rót
nước cũng không làm cho nên thân."
Túc Tức buột miệng xin lỗi,
cậu đặt ấm nước xuống rồi nhanh chóng xoay người lấy giấy trong ngăn kéo ra lau nước trên bàn. Tờ giấy mỏng tức thì bị thấm ướt, nước không kịp
thấm chảy dọc theo mép bàn về phía Thẩm Tùy đang ngồi. Khóe miệng Thẩm
Tùy khẽ giật, anh ta nhanh chóng dang hai chân ra
Thế nhưng vẫn chậm một bước.
Một vũng chất lỏng nhỏ xuống đùi, vẻ mặt Thẩm Tùy tối sầm lại, không biết
phải nói gì: "Sao cậu vẫn lau bàn, nước ướt hết cả quần của tôi rồi."
Túc Tức lấy ra hai tờ giấy sạch sẽ cúi xuống ấn lên đùi Thẩm Tùy. Nhiếp
Tĩnh Trạch nhìn thấy cảnh đó, đầu ngón tay chồng lên nhau nặng nề cọ
xát, trong lòng đột nhiên hiện lại cảnh tượng trong phòng vệ sinh của
quán bar ngày trước lúc trông thấy Túc Tức cởi quần cho Chung Tình. Chỉ
có điều lần này vẻ mặt hắn bình thản nhìn đi chỗ khác, cố nhịn xuống hết mức.
Ấy thế mà Thẩm Tùy không giống như Chung Tình luôn sợ hãi
rụt rè trước mặt bọn họ, ngược lại còn nắm lấy tay Túc Tức đang đè lên
đùi mình, bày ra điệu bộ tất cả vật chứng đều đã có, cũng sẽ không dễ
dàng bỏ qua chuyện này:
"Lá gan không nhỏ, dám tính kế đến cả
trên đầu tôi, cậu nói xem, nếu quản lý biết một người phục vụ nhỏ bé như cậu dám dụ dỗ khách hàng bằng cái lý do rót nước này thì liệu anh ta có sa thải cậu không?"
Lúc này Nhiếp Tĩnh Trạch đột ngột đứng dậy
nhấc chân đá vào chân ghế của Thẩm Tùy. Cú đá khiến ghế của Thẩm Tùy lùi về phía sau, anh ta sững sờ mà buông tay ra.
Ngay giây tiếp
theo, Nhiếp Tĩnh Trạch nghiêng người gạt tay Túc Tức ra, sau đó ấn khăn
giấy khô trên tay lên đùi Thẩm Tùy, không kiên nhẫn đứng lên: "Thẩm Tùy, cậu không bị gì đó chứ? Quán bar có nhiều người bò lên giường cậu như
vậy mà cậu còn chướng mắt, giờ lại ở một quán lẩu sờ soạng một người
phục vụ à?"
Thẩm Tùy ngẩng đầu lên mặt đầy dấu chấm hỏi, không
phải anh ta đang cố hết sức đích thân ra tay giúp Nhiếp Tĩnh Trạch gây
rối cho bạn trai cũ sao? Nhiếp Tĩnh Trạch con mẹ nó ăn phải thuốc nổ à?