Sắc mặt Trần Tủng cứng đờ song vẫn giả vờ bình tĩnh mỉm cười: "Xin hỏi
quý khách muốn ngồi dưới sảnh tầng một hay là phòng riêng trên lầu?"
Thẩm Tùy và Nhiếp Tĩnh Trạch đương nhiên thích phòng riêng hơn, nhưng lúc
này là bốn người họ tới ăn lẩu. Thẩm Tùy quay lại nhìn hai người phía
sau, hai anh bạn cùng phòng đại học đều giơ tay lên biểu thị không có ý
kiến. Thẩm Tùy hài lòng quay đầu lại: "Phòng riêng."
Trần Tủng
nhanh chóng chỉ đường cho bọn họ, đồng thời trong lòng suy tư, sau khi
lên lầu thì lập tức kêu người phụ trách phòng riêng đổi vị trí. Trần
Tủng lớn lên trong một ngôi làng nhỏ, cậu ta nghĩ rằng cuối cùng mình
cũng có thể thoát khỏi những người nông dân thiển cận chỉ biết trồng
trọt trong làng, để gặp gỡ được nhiều sinh viên từ các gia đình giàu có
hơn trong trường đại học. Chỉ là sau khi đến Đế Đô mới phát hiện ra
rằng, dù ở trong trường đại học hay bên ngoài trường đại học thì vòng
tròn xã hội của mọi người đều có thứ bậc rõ ràng. Thế cho nên cậu ta
không bao giờ bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào để thay đổi hoàn cảnh nghèo khó
của mình.
Trần Tủng đã bước một chân lên bậc thang đầu tiên.
Nhưng cậu ta lại bị quản lý vội vàng đi đến ngăn lại. Người bên kia trước
tiên nở nụ cười xin lỗi Thẩm Tùy và nhóm người, sau đó đẩy một người
phục vụ khác ở bên cạnh đi tới trước mặt bọn họ dặn dò: "Đưa mấy vị
khách này lên lầu."
Đợi cho những người kia đi lên hết rồi quản
lý mới nhìn Trần Tủng: "Tầng một có hai khách nước ngoài, cậu đi phục vụ đi, đừng để một người chưa từng học đại học cái gì cũng không biết làm
hỏng danh tiếng cửa hàng chúng ta."
Trần Tủng ảm đạm gật đầu,
sau đó liếc mắt nhìn bốn vị khách sau lưng cùng với người phục vụ nửa
đường xuất hiện kia, cậu ta trút hết bực tức lên đầu Túc Tức, xoay người đi đến chỗ ngồi của hai du học sinh da đen. Túc Tức đứng cạnh bàn, cứng nhắc đưa menu cho hai du học sinh da đen.
Trần Tủng bước lên hai bước, nhưng không thấy quản lý đi theo. Khi quay lại mới thấy quản lý
đã đi theo khách lên phòng riêng trên tầng hai. Nhìn qua thì rõ ràng du
học sinh da đen và khách ăn mặc đắt tiền ai quan trọng hơn. Cậu ta lạnh
lùng thu hồi ánh mắt, trong lòng càng thêm không vui. Khi đến gần Túc
Tức, cậu ta tình cờ nghe thấy một người trong số họ chỉ vào suất cho hai người trong thực đơn và hỏi Túc Tức bằng tiếng anh: "Xin hỏi suất nào
không có thịt lợn?"
Trần Tủng đột ngột dừng lại, trên mặt hiện
lên một tia khinh thường. Một giây tiếp theo, cậu ta bước tới nói với
cậu bằng thái độ khó chịu: "Còn lề mề cái gì vậy? Họ hỏi suất nào có
thịt lợn."
Túc Tức quay đầu nhìn cậu ta một cái.
Vẻ mặt
Trần Tủng ngả ngớn: "Thế nào? Không tin những gì tôi nói à?" Cậu ta cười ác ý: "Nếu cậu không tin thì cứ tự mình đoán đi." Sau đấy cậu ta bày ra vẻ chả liên quan gì đến mình rồi xoay người bước đi.
Túc Tức
thu lại ánh mắt rồi cúi người dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chỉ vào thực
đơn. Trần Tủng đứng ở góc lối đi, nhìn chằm chằm Túc Tức gọi món cho hai người xong xuôi, kế đó mới xoay người đi vào phòng bếp tìm người phụ
trách báo đơn hàng rồi tìm một lý do để dụ người đó rời đi. Sau đó tìm
tờ đơn gọi món của hai du học sinh da đen kia, nhìn vào nội dung đơn
hàng trên bàn đó mà mặt cậu ta sa sầm lại. Bữa ăn lập sẵn trong thực đơn là bữa ăn không có thịt lợn. Vẻ mặt cậu ta khinh thường thấy rõ, rồi
cậu ta tự mình thay đổi món ăn. Tình cờ là Thẩm Tùy đi xuống lầu từ
phòng riêng để kiểm tra vệ sinh và các thành phần của nhà bếp đã thu hết mọi hành động của Trần Tủng vào mắt.
Anh ta có tật xấu của quý
công tử trong nhiều năm. Khi đi ăn ở những nhà hàng khách sạn không có
tên tuổi này thì theo thói quen là phải kiểm tra nhà bếp có sạch sẽ và
nguyên liệu có tươi ngon hay không. Do hoàn cảnh khi còn học đại học nên vấn đề này được giảm bớt đôi chút.
Nhưng sau khi rời trường đại học, mọi thứ lại trở nên tồi tệ hơn.
Chỉ là chuyện Trần Tủng làm không liên quan gì đến anh ta nên cũng không để hành vi của đối phương vào mắt, Thẩm Tùy từ phía sau đi qua Trần Tủng,
không vội vàng đẩy cửa bước vào bếp mà dạo một vòng. Khi đi ra, vẻ mặt
Thẩm Tùy vẫn ôn hòa rồi trở về theo đường vừa đi đến.
Khi còn học đại học, anh ta và Nhiếp Tĩnh Trạch có quan hệ tốt với hai người bạn
cùng phòng khác trong ký túc xá, sau khi tốt nghiệp đại học, bốn người
họ vẫn giữ liên lạc với nhau. Bây giờ Nhiếp Tĩnh Trạch trở về Trung
Quốc, những người khác tất nhiên sẽ đề nghị cùng nhau ăn tối. Xét thấy
hai người kia gia cảnh bình thường, hai năm sau khi ra trường vẫn sống
cuộc sống thuê trọ chen chúc trên tàu điện ngầm đi làm nên anh ta và
Nhiếp Tĩnh Trạch cũng không chọn nhà hàng quá đắt tiền.
Nhưng
cho dù như vậy, Thẩm Tùy vẫn có chút kỳ quái, không thể hình dung ra ý
định của Nhiếp Tĩnh Trạch tự nhiên lại đến một nhà hàng lẩu để ăn lẩu.
Nếu hắn chán ăn đồ tây nước ngoài hay nhớ vị ớt cay trong nước, anh ta
sẽ chuộng tôm hùm đất ở tiệm bên cạnh hơn.
Tuy nhiên, vào giây
tiếp theo, khi Thẩm Tùy nhìn thấy người mặc đồng phục màu đen trong nhà
hàng lẩu đang cầm một máy tính bảng gọi món,mặt anh ta lộ ra vẻ kinh
ngạc rõ ràng. Thẩm Tùy còn tự hỏi tại sao Nhiếp Tĩnh Trạch lại muốn đến
nhà hàng lẩu này để dùng bữa, hóa ra hắn đang muốn tìm bạn trai cũ gây
rắc rối.
Về phần bạn trai cũ của Nhiếp Tĩnh Trạch, người từng là
người tự cao coi thường người khác tại sao mới có hai năm mà tính tình
của cậu lại thay đổi chóng mặt. Không có tiền và không có quyền lực, còn làm cái loại ngành dịch vụ cấp thấp phải nhìn mặt người ta, khó trách
so lúc trước thì cứ như hai người khác nhau.
Vì Nhiếp Tĩnh Trạch muốn làm cho bạn trai cũ của mình nếm mùi đau khổ nên anh ta đương nhiên sẽ hợp tác.
Thẩm Tùy ung dung đi về phía đối phương.
Trần Tủng từ phía sau đi tới ngăn cản anh ta, cất giọng rành rọt: "Xin hỏi anh đây có cần giúp gì không ạ?"
Thẩm Tùy dừng lại liếc nhìn người trước mặt: "Tôi cần người phục vụ gọi món."
Trần Tủng nở nụ cười như gãi đúng chỗ ngứa: "Vậy để tôi giúp anh..."
Thẩm Tùy hờ hững bỏ qua cậu ta, tiếp đó vươn tay bóp mặt Túc Tức, giả vờ
dùng ánh mắt đánh giá cậu rồi bày trò nói trước mặt tất cả thực khách và nhân viên trong cửa hàng: "Tôi thấy cậu ta là người trông đẹp nhất ở
đây, thế cứ để cậu ta giúp chúng tôi gọi món đi."