Làm Tiểu Địa Chủ Đi
"Cái này... Đây thật là từ đậu nành làm ra ư?" Triệu Lập Nương chỉ vào
khối đậu phụ vừa mền vừa trắng trên bàn vuông kia, khó có thể tin hỏi
Lâm Lập Hiên, Ngôn ca nhi bên cạnh cũng vậy, y mở to đôi mắt tò mò nhìn
Lân Lập Hiên, chờ đợi đáp án từ hắn.
Bọn hắn tận mắt nhìn thấy
sữa đậu nành màu trắng ngà ngưng kết thành khối đậu phụ trắng nõn, trong khoảnh khắc biến hóa này thật sự làm người cảm thấy thật thần kỳ, thế
mà còn có thể dùng đậu nành biến thành thứ này a?
Thật có thể ăn sao?
"Đương nhiên có thể ăn?" Hơn nữa còn ăn thật ngon, Lâm Lập Hiên xuất thủ
trước nếm thử một miếng đậu phụ mới vừa ra, dùng đũa gắp một khối nhỏ bỏ vào trong miệng, đậu phụ trắng nõn mang theo cỗ mùi đậu, mền mượt trơn
trượt nơi đầu lưỡi, mùi đậu nành không nặng, đậu phụ không qua các bước
gia công khác tuy hương vị cực nhạt, nhưng lại có mùi hương đặc thù, sau khi ăn xong trong miệng tuyệt không thấy chát, ngược lại còn thơm ngọt
tươi mát.
Đậu phụ tự tay bản thân mình làm ra quả nhiên ăn ngon, so với hiện đại máy móc sản xuất hương vị thơm mền hơn nhiều.
Mùi đậu cũng thuần.
Bởi vì không có kinh nghiệm, công cụ cũng không đủ, bọn hắn vất vả nửa ngày hình dáng đậu phụ lấy ra không được đẹp mắt cho lắm, chí ít không xuông vức như đậu phụ được làm tinh tế như hiện đại, bốn góc đậu phụ có chút
lệch, bên viền còn dính vụn vụn vặt vặt mảnh đậu phụ, hình dạnh tổng thể của đậu phụ không được ngay ngắn lắm, chỉ có thể miễn cưỡng coi nó là
hình chữ nhật đi, là bời vì bọn hắn dùng gậy ép không quá tốt —— chẳng
qua, tối thiểu là đậu phụ cũng thành hình.
Triệu Lập Nương cùng
Ngôn ca nhi vừa kinh vừa nghi làm theo động tác của Lâm Lập Hiên nếm thử một miếng đậu phụ, một miếng đậu phụ trắng mềm này làm cho bọn họ càng
thêm kích động, nhất là Ngôn ca nhi, y chưa từng nếm qua món nào trơn
mềm như vậy cả. Đậu phụ mềm mềm rất khó gắp, một khắc ăn vào trong miệng này Ngôn ca nhi còn nghĩ rằng nó sẽ trực tiếp tan ra như đường —— nhưng đậu phụ cũng không có tan, vụng về nơi đầu lưỡi rõ ràng truyền đến sự
thơm ngon mềm mại, thực sự là ăn quá ngon!
Sau khi ăn hết miếng
đậu phụ, Ngôn ca nhi có chút khó nhịn mà vươn đầu lưỡi hồng nộn liếm
khéo miệng, đầu lưỡi màu hồng nháy mắt trở nên giống như trắng nõn đậu
phụ non nộm nộm óng ánh nước.
Triệu Lập Nương cũng bị mỹ vị của đậu phụ chinh phục.
Hôm qua sau khi Lâm Lập Hiên đem đá mài mua về, Triệu Lập Nương hỏi hắn là
dùng để làm cái gì, Lâm Lập Hiên nói là muốn dùng để làm một loại đồ ăn
gọi là "Đậu phụ", Triệu Lập Nương mặc dù giận nhi tử không thông qua sự
đồng ý của nàng đã tùy ý mua loại đồ vật quý giá như vậy, nhưng Lâm Lập
Hiên là con trai bảo bối của nàng, nàng chính là dù trách cứ mình cũng
sẽ không trách cứ nhi tử.
Lại nói, làm một người mẹ, nàng vô điều kiện tin tưởng con mình, Hiên nhi nói, làm được đậu phụ có thể đưa
vào trong huyện bán, có thể kiếm tiền, kiếm được tiền rồi nàng cũng
không cần vất vả đi trong huyện nhận những loại may vá thêu thùa tổn
thương mắt kia... Con trai của nàng cũng là vì nàng suy nghĩ, mình sao
có thể trách hắn đâu.
Nếu là làm "Đậu phụ" này thật có thể kiếm được tiền, Hiên nhi chẳng phải có thể sớm trở lại thư viện đi đọc sách sao?