Làm Tiểu Địa Chủ Đi

Chương 13: Đá mài


trướctiếp

Đương lúc đọc đến đoạn đàm chiến tâm kinh, Sở Tử Hàng lật tiếp trang giấy, ấy, sao lại hết rồi, truyện đang đến lúc mấu chốt sao lại dừng rồi, chẳng lẽ bị sót trang rồi, hắn cẩn thận lật lại chỗ lúc nãy, thật sự là tìm không thấy phần tiếp theo, chẳng lẽ Lâm Lập Hiên chỉ đưa tới một nửa bản thảo ư?

Sở Tử Hàng đem bản thảo xếp lại, hắn thở dài một hơi, trong lòng sinh ra một cỗ mất mát thất vọng, sau chuỗi trống rỗng mất mát, tiếp theo chính là cảm giác ngứa ngáy buồn bực giống như đáy lòng bị một cây lông vũ quét qua vậy.

Thật muốn biết câu chuyện này diễn biến tiếp theo sẽ như thế đây?

Thật không biết người lúc nãy đã viết xong truyện này chưa, hay là chỉ mới viết đến đây thôi?

Sở Tử Hàng dùng ngón tay cái mang theo vết chai vuốt ve lề giấy, hắn quyết định giúp Lâm Lập Hiên một phen, một bản thoại tốt như vậy mà không xuất bản ra cho mọi người cùng đọc thì thật đáng tiếc...

"Tiểu Tứ, ta muốn đến nhà Thẩm tiên sinh." Thẩm tiên sinh chính là lão bản sau màn của hiệu sách Tùng Vận, Sở Tử Hàng vừa hay cũng muốn đến nhà Thẩm tiên sinh đưa mấy quyển sách độc bản vừa thu được, hắn nghĩ tiện thể đưa luôn bản thảo của Lâm Lập Hiên cho Thẩm tiên sinh xem, nếu như có thể làm cho Thẩm tiên sinh tán thưởng, vậy liền tốt.

"Được." Tiểu hoả kế trong tiệm gật gật đầu, Sở Tử Hàng thu thập xong đồ đạc, mang theo bản thảo bước ra khỏi hiệu sách.

Đến nhà Thẩm tiên sinh, lại vừa không khéo, Thẩm phu nhân nói tiên sinh không ở nhà, cùng bằng hữu đi du ngoạn uống trà đánh cờ, Sở Tử Hàng liền đưa sách giao cho Thẩm phu nhân, Thẩm phu nhân cầm kia mấy cuốn sách, kinh ngạc nói: "Khổ Mộc tạp văn?... Quyển sách này đều có thể tìm được, lão gia trở về nhìn thấy khẳng định phải vui đến mấy ngày."

Sở Tử Hàng nghe vậy cười cười, Thẩm phu nhân cũng xuất thân từ thư hương môn đệ, không giống gia đình bình thường thờ phụng nữ tử không có tài mới là đức, dù không có đi thi khoa cử, nhưng học thức của nàng là được Thẩm tiên sinh tán thành, nàng cũng yêu thích sách, đối với mấy cuốn sách Sở Tử Hàng đưa tới liền yêu thích lật xem không rời tay, Sở Tử Hàng thấy thời cơ vừa vặn, liền nói cùng Thẩm phu nhân rằng hắn có một phần bản thảo của bằng hữu, nếu Thẩm tiên sinh trở về còn nhờ tiên sinh hỗ trợ xem xem.

Thẩm phu nhân gật đầu, nhưng cũng không quá để trong lòng, nàng nghĩ rằng bằng hữu của Sở Tử Hàng là muốn lão gia nhà mình hỗ trợ chấm duyệt văn chương, lão gia nhà nàng từ sau khi từ quan, không thích làm chuyện này nhất, còn phải xem tâm tình tốt hay không, mới vừa lòng đi đọc mấy thứ phiền người này.

Sở Tử Hàng cung cung kính kính rời khỏi Thẩm gia, Thẩm phu nhân ôm lấy sách ngồi trước bàn, nha hoàn pha trà, dâng đến mân hoa quả, Thẩm phu nhân nhấp một ngụm trà, ánh mắt vẫn tiếp tục lưu trên trang sách, canh giờ muộn dần, nàng hỏi nhà hoàn Lưu Hương: "Lão gia còn chưa trở lại sao?"

"Đúng vậy, phu nhân."

"Trong phòng bếp đã chuẩn bị xong đồ ăn rồi chứ?"

"Đã xong, thưa phu nhân."

Thẩm phu nhân dáng người nở nang, khí chất thanh tao lịch sự, có gương mặt trứng ngỗng đầy đặn, dù đã hơn bốn mươi, lại không thấy già, trái lại còn sinh ra sự ung dung đoan trang của tuổi trưởng thành, nàng lấy ra chiếc khăn tay từ trong tay áo, điểm nhẹ bên thái dương mấy lần, đặt sách xuống chuẩn bị đứng lên, khoé mắt liền lơ đãng liếc qua bản thảo mà Sở Tử Hàng đã nhắc đến, ngón tay đeo nhẫn ngọc lười biếng mở bản thảo ra...

Thẩm Trường Văn mới từ nhà bằng hữu trở về, chân còn chưa bước vào đại sảnh, đã đụng phải Thẩm phu nhân vội vã bước đến, Thẩm Trường Văn tràn đầy kinh ngạc —— hắn chưa từng thấy qua thời điểm mất bình tĩnh như thế này của phu nhân nhà mình...

Thẩm phu nhân đi đường rất gấp, thanh âm nói chuyện đều không ổn: "Lão gia tử, ngươi tới thật đúng lúc, ta cho ngươi xem cái này."

"Ngươi nói —— đây là bằng hữu Sở Tử Hàng viết?" Thẩm tiên sinh vuốt vuốt chòm râu của mình, như có điều suy nghĩ nói:"Cái này ngược lại viết không tồi."

"Đúng vậy a lão gia tử, ngươi ngày mai bảo Tử Hàng đưa phần tiếp theo qua đây luôn đi, truyện vừa đến chỗ này đã bị cắt, thật là không cho người ta thoải mái mà..."


trướctiếp