Tắm rửa xong, thay một bộ quần áo, Tô Mộ Cẩn mở chiếc tủ lạnh mini trong phòng lấy ra một chai Cocacola dạng thủy tinh, cái nắp làm bằng sắt,
muốn mở phải dùng dụng cụ cạy mở nắp chai, bao bì trông hơi cũ.
Hắn mở chai Cocacola, kéo rèm cửa sổ sát đất, đi đến ban công. Buổi chiều
mặt trời ngả về tây, ánh nắng màu cam rải lên bộ quần áo màu trắng của
hắn. Hắn ngẩng đầu ực một hớp Cocacola, hầu kết lăn lộn trên dưới, một
chai Cocacola cứ như vậy liền vơi đi một phần ba.
Sau đó, hắn nhìn cái chai ngẩn người.
Lần đầu hắn uống loại nước Cocacola này là vào 21 năm trước, khi đó Lâm Ngữ Tình cũng ở bên cạnh.
Bọn họ học tại một trường tiểu học lân cận, mỗi ngày Lâm Ngữ Tình đều sẽ
gọi hắn rời giường sớm cùng nhau đến trường. Trên đường đi còn cố ý vòng sang khu chợ để nhặt ve chai bên đường.
Buổi tối khu chợ rất tấp nập, sáng sớm hôm sau có rất nhiều chai nước giải khát, chai nước ngọt
nhựa, lon nước nhôm, còn có chai làm bằng sắt, những thứ này đều có thể
bán để lấy tiền.
Lâm Ngữ Tình nói cho hắn, "Loại chai nhựa này
bán theo cân, 3 xu 1 cân. Còn loại làm bằng sắt thì 80 xu 1 cân. Lon
nước này là loại đắt nhất, hai lon là được 1 xu."
Cái bụi cỏ ở
gần trường học là trụ sở bí mật của Lâm Ngữ Tình, những chai lọ cô nhặt
được trên đường đi học đều được giấu ở chỗ này, nhét vào một cái bao lớn màu đen, đợi đến khi tan học thì mang đi bán.
Mỗi ngày cũng có thể kiếm được một hai đồng.
Hôm đó là cuối tuần, hai người bọn họ đến công viện gần đó nhặt không ít
chai, đươc hai cái túi to. Ra chỗ bán đồng nát, cô đếm số tiền vừa bán
được trên tay, có 3 đồng 6 xu, cô rất vui mừng, nói: "Hôm nay chúng ta
uống nước giải khát đi."
Cô dắt hắn đến quầy bán quà vặt, đứng
trước tủ đựng hàng cao xấp xỉ bọn họ, lấy ra một tờ tiền 1 đồng nhăn
nhíu, Lâm Ngữ Tình khi đó 7 tuổi chỉ vào chiếc tủ lạnh còn cao hơn người nói: "Bác ơi, cho cháu một chai nước ngọt màu đen kia ạ."
Chủ
quán tay chân lanh lẹ lấy từ trong tủ lạnh ra một chai Cocacola, cầm
dụng cụ mở nắp tùy tiện cạy mở, Lâm Ngữ Tình duỗi tay nhỏ nhận lấy, chỉ
vào cái bình sắt đựng ống hút, "Cho cháu hai cái ống hút ạ."
Chủ quán sốt ruột, "Một chai nước ngọt chỉ được một cái ống hút thôi, hai cái là lỗ rồi."
Lâm Ngữ Tình nghĩ, "Vậy cho cháu một cái ạ."
Hai bọn họ cầm chai nước ngọt, đi tới cái trụ bê tông dưới gốc gây đa gần
đó ngồi xuống, Lâm Ngữ Tình cầm chai Cocacola còn lạnh ngả trước mặt
hắn, "Này, em uống trước đi."
Hắn há mồm cắn ống hút, hút một ngụm nhỏ.
Lâm Ngữ Tình nói: "Em chưa uống được mấy mà, uống thêm một hơi đi."
Hắn nói: "Chị uống đi."
"Vậy chị uống một ngụm, sau đó lại đến lượt em uống nhé. Tiền là chúng ta
cùng nhau kiếm được, mỗi người một nửa mới công bằng." Cô uống một ngụm, híp mắt, chậc chậc lưỡi, "Thì ra là cay như vậy."
"Chị không thích ạ?" Hắn hỏi.
"Không phải." Lâm Ngữ Tình liếm liếm môi, mặc dù uống vào có chút cay lưỡi, nhưng rất ngọt, "Ngon lắm, haha..."
Đó là lần đầu cô uống Cocacola.
Cô còn nói: "Bọn mình phải đặt ra một mục tiêu, nếu lần sau có thể bán
được 4 đồng thì chúng ta lại mua một chai nước ngọt uống nha."
Sau này, trong chiếc tủ lạnh mini ở phòng của Tô Mộ Cẩn chất đầy toàn là
chai Cocacola thuỷ tinh. Lúc trước, loại Cocacola đóng chai này còn có
thể mua được ở khắp nơi, nhưng về sau dần dần thưa thớt, hắn phải cố ý
đến tận chợ đầu mối mới tìm được.
Hắn cũng không biết bản thân
kiên trì nhiều năm như vậy là vì cái gì, chỉ là nó đã hình thành một
loại thói quen, rồi lại từ từ trở thành một loại tín ngưỡng.
***
Lâm Ngữ Tình thấp thỏm thật lâu, cuối cùng vẫn quyết định gõ cửa phòng Tô Mộ Cẩn.
Cô đã chuẩn bị kỹ trong trường hợp bị đối phương vung bộ mặt lạnh.
Cửa mở, cô nhìn Tô Mộ Cẩn phía sau cửa, sắc mặt không có gì khác thường,
vẫn là bộ dáng cao lãnh đó, "À... Chuyện là, vừa rồi ở trong thang máy
không có đèn, tối quá, tôi không nhìn được cái gì đâu..."
Cô
nghĩ, dáng vẻ chật vật của Tô Mộ Cẩn bị cô nhìn thấy nhất định sẽ khiến
hắn cảm thấy mất mặt. Lòng tự trọng của hắn lớn như vậy, sợ là sau này
sẽ cảm thấy không có mặt mũi nhìn người khác nữa mất.
Cho nên, cô cố ý đến giải thích.
Tô Mộ Cẩn hơi nhướn mày, "Nhìn thấy thì sao?"
Nhìn phản ứng của hắn xem ra cũng không thấy xấu hổ, Lâm Ngữ Tình ra vẻ cười một tiếng, "Haha... Không có gì." Mắt chạm đến chai cola trên tay hắn,
cô có chút kinh ngạc, "Ơ..., thì ra loại Cocacola đóng chai thuỷ tinh
này vẫn còn bán hả, anh mua ở đâu thế? Lâu lắm rồi tôi không thấy đấy."
Tô Mộ Cẩn nhìn cô, không nói lời nào.
Lâm Ngữ Tình thấy hắn mặt lạnh, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt (*), cô yên lặng lui lại một bước, "Vừa mới đổ mồ hôi, tôi cũng đi tắm đây."
(*) Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt: Người có khả năng thích ứng với
tình thế, nhận rõ sự lên xuống của thời đại thì được xưng là anh hùng
hào kiệt.
Tô Mộ Cẩn nhìn cô đi vào căn phòng đối diện, tâm tình hơi phức tạp.
Vì sao chỉ trong vòng một ngày, cô vậy mà có thể khiến hắn liên tưởng
đến Lâm Ngữ Tình tận hai lần. Lần này cũng là ảo giác sao?
***
Lâm Ngữ Tình và Ngô Húc Chu đến nhà máy công nghiệp của thành phố, đây là
nhà máy có quy mô lớn nhất dưới trướng công ty Hối Cẩm, công nhân sản
xuất lên tới năm ngàn người.
Đi dạo một vòng nhà máy, làm quen với một chút quá trình sản xuất, lúc trở lại văn phòng đã là bốn giờ chiều.
Lâm Ngữ Tình dường như đi bộ suốt một ngày, khí trời nóng bức, tham quan
xưởng nhà máy đổ không ít mồ hôi. Vừa ngồi xuống, Lưu An Kỳ đã gõ cửa đi vào, "Thưa giám đốc."
"Có chuyện gì vậy?"
Lưu An Kỳ hơi úp úp mở mở, "Kết quả đấu thầu của hạng mục công trình khách sạn năm sao ở Slovenia đã được công bố rồi ạ."
"Sao rồi?" Trong lòng Lâm Ngữ Tình có chút chờ mong, dù sao đấy cũng là hạng mục hơn ngàn vạn lận.
Lưu An Kỳ cắn cắn môi, "Bên trúng thầu là Phong Kỳ."
Nghe được là Phong Kỳ, tia sáng trong mắt Lâm Ngữ Tình hơi phai nhạt, nhưng
sau đó lập tức cười một tiếng, động viên cô ấy, "Không sao, lần sau
chúng ta cố gắng hơn là được."
"Vâng." Lưu An Kỳ rất áy náy, hạng mục này là do cô ấy theo dõi toàn bộ các giai đoạn, tất cả mọi người
đều tốn rất nhiều thời gian và công sức, không ngờ rằng cuối cùng lại
đấu thầu thất bại.
Bên ngoài văn phòng bộ phận tiêu thụ, mọi người thảo luận rất nhiệt liệt.
"Tôi nghe nói bọn họ thắng thầu vì giá cả thấp hơn của chúng ta một chút, còn lại tôi thấy không có điểm nào bằng chúng ta cả."
"Nói thật, chúng ta báo giá như vậy đã được tính là lợi nhuận vô cùng thấp
rồi, Phong Kỳ báo giá đó càng không kiếm được bao nhiêu đâu."
"Lời không nhiều, nhưng hạng mục này giá trị hơn một nghìn vạn mà, ít nhất cũng lãi 50 vạn."
"Đối với đơn hàng hơn một nghìn vạn, lãi 50 vạn quả thực chính là lỗ vốn
rồi. Dù họ có được một trăm vạn đi nữa thì yêu cầu về trang bị nội thất
của khách sạn năm sao cũng đặc biệt cao, nếu sau này có đơn khiếu nại
của khách hàng là bọn họ chết chắc."
"Đúng đúng, đối với một hạng mục như thế này chỉ mua được lần đầu thôi, không biết ngày tháng năm nào mới có lần đặt hàng thứ hai nữa. Cuộc chiến về giá cả căn bản chính là một trận đấu sinh tử mà."
Lưu An Kỳ ủ rũ cúi đầu trở lại văn phòng, Lương Bồi Hồng lại gần hỏi: "An Kỳ, sao rồi, giám đốc không nói gì cô đấy chứ?"
Lưu An Kỳ lắc đầu, có chút không yên lòng trở lại chỗ ngồi của mình.
Lương Bồi Hồng vẫn lại hỏi: "Sao vậy? Sắc mặt cô không được bình thường cho lắm."
Lưu An Kỳ có chút không cam tâm, "Lúc trước để thực hiện được cuộc đấu
thầu này, tôi và Trạch Hâm phải thức trắng mấy đêm, còn tưởng rằng xác
suất thắng rất cao, không ngờ là lại thất bại..."
Lương Bồi Hồng
an ủi cô ấy, "Cô đừng tự trách, lần đấu thầu này thất bại cũng đâu thể trách được cô. Thực lực của Phong Kỳ cũng không chênh lệch nhiều với
chúng ta, giá cả của họ còn thấp hơn chúng ta một chút, khách hàng lựa
chọn bọn họ cũng là chuyện rất bình thường mà thôi."
Trạch Hâm
mở rộng chân ngồi trên ghế làm việc, xoay một cây bút trong tay, "Thật
ra tôi cảm thấy lần này Phong Kỳ trúng thầu được hẳn là nhờ dùng thủ
đoạn ti tiện."
Tất cả mọi người đều nhìn về phía anh ta, "Là sao?"
"Dự án lần này, cái bàn, cái ghế, ghế sô pha, giường, tủ quần áo,... tổng
cộng gồm 18 sản phẩm, nhân viên báo giá của chúng ta đều đã tính toán kỹ lưỡng giá cả, mà mỗi một sản phẩm của Phong Kỳ đều có thể báo giá thấp
hơn một chút so với chúng ta. Nếu không phải biết chúng ta báo giá bao
nhiêu thì cũng quá trùng hợp rồi."
Lưu An Kỳ hỏi: "Ý của anh là bộ phận của chúng ta có gián điệp sao?"
Tại trạch Hâm giang tay, "Không chắc là có gián điệp hay không, nhưng tôi
dám khẳng định là đối phương chắc chắn biết chúng ta báo giá bao nhiêu."
Lúc này, Lâm Thục Dung đứng lên, "A, tôi nhớ rồi, An Kỳ, trợ lý Viên Viên
của cô, không phải tháng trước vừa mới từ chức sao, tôi nghe nói hình
như cô ta đã chuyển đến Phong Kỳ làm việc đấy."
Lương Bồi Hồng nói: "Nếu là như vậy thì hợp lý rồi, cô ta vẫn luôn giúp An Kỳ trong hạng mục này, nhất định cũng biết giá cả."
Lưu An Kỳ hít một hơi, "Trông cô ta đơn thuần như vậy, thật sự không ngờ lại là loại người đó!"
"Không có đầy đủ chứng cứ, tốt nhất không nên nói lung tung."
Người nói chuyện chính là Lâm Ngữ Tình, cô đột nhiên xuất hiện ở cửa phòng
làm việc, mọi người nhìn cô một cái, đều nhao nhao trở lại chỗ ngồi của
mình.
Mặc dù gần đây Lâm Ngữ Tình không gây chuyện gì, nhưng ở
trong mắt mọi người, cô vẫn là đại tiểu thư tính khí gắt gỏng kia, ai
thấy cô cũng theo phản xạ có điều kiện mà tránh xa.
Tại Trạch Hâm nói: "Giám đốc, bên Phong Kỳ đưa giá thật sự chỉ thấp hơn chúng ta một
chút, tôi cảm thấy nếu như không phải là biết trước chúng ta ra giá bao
nhiêu thì không có khả năng trùng hợp như vậy được."
"Ừm." Lâm
Ngữ Tình nói: "Tôi cũng thấy số tiền Phong Kỳ báo giá, quả thực rất
sát, đối phương 90% là đối chiếu giá cả của chúng ta rồi."
Lâm
Thục Dung xen vào một câu, "Cho nên người làm lộ giá cả bên chúng ta
chính là Viên Viên, bởi vì cô ta đúng lúc vừa chuyển sang Phong Kỳ."
"Không có chứng cớ xác thực thì không được tự ý chỉ trích, như vậy là cực kỳ
không tôn trọng với nhân viên đã rời chức của chúng ta."
Nghe Lâm Ngữ Tình nói, tất cả mọi người đều trầm mặc một chút, đúng là mọi người cũng không có chứng cớ xác thực, chỉ là phỏng đoán mà thôi.
Lâm Ngữ Tình đứng giữa phòng làm việc, trên mặt mang mấy phần nghiêm túc,
"Lần đấu thầu này thất bại, không sao hết, sau này vẫn còn nhiều dự án khác, chúng ta phải nhìn về phía trước."
Tất cả mọi người đều gật đầu, "Vâng."
Lâm Ngữ Tình nhìn các vị đang ngồi ở đây, "Nghe nói khoảng thời gian này
mọi người đã vì dự án này mà thức trắng mấy đêm, tất cả mọi người đều
vất vả rồi, nếu không thì hôm nay bộ phận chúng ta đi liên hoan nhé, tôi mời."
Nghe đến đó, mọi người lập tức reo hò, "Yeah, được! Liên hoan thôi!"
Lâm Ngữ Tình quay đầu nói với Tần Tiểu Lam sau lưng: "Tiểu Lam, em giúp chị thống kê ý kiến của mọi người xem họ muốn đi đâu ăn, sau đó mau chóng
đặt phòng trước nhé."