Nếu cứ tiếp tục như thế, hắn sẽ bị chứng sợ hãi giam cầm ép đến phát
điên mất. Lâm Ngữ Tình nuốt một ngụm nước miếng, một cái tay khác cũng
buông luôn xà ngang ra, hơi dịch chuyển cái chân đã mềm nhũn một chút,
thang máy 'uỳnh' một tiếng, lại tụt xuống một tầng nữa. Lâm Ngữ Tình lần nữa bám lấy xà ngang, 'bộp' một cái, điện thoại rơi xuống mặt đất, màn
hình điện thoại theo đó tắt ngúm.
Cô đổ mồ hôi lạnh, tiếp tục hô về phía bên ngoài: "Cứu mạng! Có ai không!"
Vẫn không có ai đáp lại cô, cũng không biết đây là tầng mấy nữa. Lâm Ngữ
Tình cắn răng, tự nói với bản thân đừng sợ, đừng sợ, phải tìm biện pháp
tự cứu mình. Cô nhớ tới khoá học trợ cứu khẩn cấp trước kia ở đại học,
có một bài liên quan tới tai nạn thang máy, nội dung khoá học cô cũng
không nhớ rõ, chỉ còn nhớ một vài thứ. Nếu bị nhốt trong thang máy mất
điện, nhất định phải ấn tất cả các tầng, nói không chừng còn có thể cứu
được một mạng.
Cô cúi người nhặt điện thoại lên, tay cô hơi run,
bật màn hình điện thoại dùng ánh sáng tìm bảng điều khiển thang máy. Nó ở ngay trước mặt Tô Mộ Cẩn, nhưng nhìn bộ dạng của hắn, căn bản không có
cách nào bấm được. Lâm Ngữ Tình đành phải chậm rãi đi tới, cẩn thận từng li từng tí xê dịch, sợ mình dùng quá sức thang máy sẽ rơi xuống.
Đến bảng điều khiển, tay cô run run, nhấn hết các nút từ tầng 1 đến tầng 48.
Bên cạnh là Tô Mộ Cẩn, cơ thể của hắn cũng đang phát run. Hô hấp của hắn
quá mức dồn dập, gương mặt trắng bệch giờ lại đỏ bừng. Thang máy vốn đã
thiếu oxi, nếu hắn cứ tiếp tục tiêu hao như thế, rất dễ bị chết vì nghẹt thở.
Lâm Ngữ Tình quỳ trước mặt hắn, "Này, anh... anh còn ổn không đấy?"
Tô Mộ Cẩn cúi đầu, không khống chế được hô hấp dồn dập, căn bản không nghe được cô nói gì.
Lâm Ngữ Tình ôm lấy cơ thể run rẩy của Tô Mộ Cẩn, một tay đặt ở sau lưng
hắn, một tay ổn định sau gáy hắn, để hắn dựa lên người mình, "Đừng sợ,
không sao đâu..."
Tô Mộ Cẩn sắp sụp đổ đột nhiên cảm nhận được cơ thể tiến vào một lồng ngực ấm áp, trí não rơi vào vực sâu sợ hãi chậm
rãi tìm lại được sự thanh tỉnh.
Bên tai nghe thấy một giọng nói run rẩy: "Đừng sợ, không sao đâu..."
Nghe tiếng nói bên tai, hô hấp của hắn chậm rãi ổn định lại.
Lâm Ngữ Tình ôm cơ thể run rẩy của hắn, giống như đang trấn an một đứa bé
bị kinh sợ, ôn nhu kiên nhẫn, "Thả lỏng nào, không sao, tôi ở đây, sẽ có người tới cứu chúng ta thôi..."
Ngón tay trắng bệch của hắn
buông xà ngang ra, chuyển thành ôm eo của Lâm Ngữ Tình, một bên mặt dán
vào cổ cô, giống như một người đã chịu đủ dày vò và tra tấn rốt cuộc
cũng tìm được cảng tránh gió, không muốn buông tay.
Cảm nhận được lực độ bên hông, Lâm Ngữ Tình hơi sững sờ, tình cảnh này khiến cô nhớ tới cậu bé 21 năm trước.
Cô còn nhớ rõ, đó là một buổi sáng cuối thu, có chút lạnh.
Cô luôn là người dậy sớm nhất, cho nên cô cũng là người đầu tiên phát
hiện cái thùng bên ngoài cổng cô nhi viện. Cái thùng đó là một thùng
carton bình thường, được niêm phong, đặt ở chính giữa cánh cổng, không
biết bên trong có cái gì.
Cô hiếu kì, cho nên chậm rãi tới gần,
càng đến gần càng khẩn trương hơn. Hình như cô nhìn thấy cái thùng động
đậy thì phải, tại sao nó lại cử động?
Cô cẩn thận từng li từng tí tới gần, khi đó cô không sợ trời không sợ đất, duỗi ngón tay ra chọc
chọc cái thùng, cái thùng thấy vậy hơi giật giật, cô vô ý thức rút tay
về, nhưng cũng không chạy đi. Cô còn nghe được tiếng thở hổn hển, chẳng
lẽ là có người ở bên trong?
Cô thử mở cái thùng ra. Cái thùng bị
dán băng dính ở ngoài, cô nhặt một cục đá tương đối sắc bén ở bên cạnh,
rạch băng dính ra. Sau khi mở được khe hở nhỏ, cô nhìn thấy một khuôn
mặt nhỏ nhắn, bên trong là một cậu bé trai, trắng trẻo, mặc quần áo đẹp, nhưng không biết vì sao lại bị đặt ở trong cái thùng.
Cậu bé bên trong thùng ngực kịch liệt lên xuống, hô hấp từng ngụm từng ngụm, giống như cá mất nước, Lâm Ngữ Tình nhỏ giọng hỏi: "Em có sao không?"
Cậu bé không nói lời nào.
Lâm Ngữ Tình mở hẳn cái thùng ra, nói với cậu bé bên trong: "Chị mở thùng ra rồi, em đi ra đi."
Cậu bé co lại thành một đoàn, vẫn hô hấp kịch liệt, Lâm Ngữ Tình cho rằng
cậu bị bệnh, đưa tay sờ thử, phát hiện cả người cậu bé đều đang phát
run.
Lâm Ngữ Tình giật một bên thùng, nửa quỳ trên trang bìa bị
cô giật ra, hai tay ôm lấy cậu bé, an ủi, "Đừng sợ, chị không phải người xấu."
Cậu bé trong ngực chậm rãi bình tĩnh trở lại, cơ thể cũng không run rẩy nữa, Lâm Ngữ Tình xoa đầu cậu, "Trông em thật là đáng
yêu."
Cậu bé hơi vểnh mặt lên, đôi mắt nhìn cô, bờ môi của cậu
trắng bệch, cuống họng không phát ra được âm thanh nào, có lẽ là vừa rồi hô hấp quá mức vội vàng, khiến cuống họng bị thương rồi.
"Khát không? Chị dẫn em đi uống nước nhé."
Cậu bé nằm trong thùng quá lâu, chân tê dại, đi không được. Lâm Ngữ Tình cõng cậu đi vào trong viện mồ côi.
Về sau, cậu bé cũng ở lại viện mồ côi. Cậu ở đến ba ngày mới nói cho Lâm
Ngữ Tình biết tên, là Hạ Trí Sầm, khi đó cô còn chưa biết viết mấy chữ
đó như thế nào.
Hạ Trí Sầm sợ không gian kín, đây là về sau cô mới phát hiện.
Trong viện mồ côi rất phổ biến hiện tượng bắt nạt, đặc biệt là mấy đứa trẻ
lớn hơn một chút. Lâm Ngữ Tình và Hạ Trí Sầm bình thường không học mà
hay ra ngoài nhặt ve chai, rất ít khi dính dáng tới bọn chúng.
Có một buổi tối trong lúc ăn cơm, bọn chúng đùa ác nhốt Hạ Trí Sầm vào
trong ngăn tủ. Lúc Lâm Ngữ Tình tìm được cậu, cậu cũng hô hấp từng ngụm
từng ngụm một, cả người phát run, đầu chảy đầy mồ hôi, giống như lần đầu cô thấy cậu trong thùng.
Lâm Ngữ Tình ôm cậu, ghé vào lỗ tai nói: "Không sao, có chị ở đây, chị sẽ bảo vệ em..."
Từ từ, cậu mới lại khôi phục được hơi thở, cuối cùng ngủ thiếp đi trong ngực Lâm Ngữ Tình.
Khi đó Lâm Ngữ Tình còn nhỏ, cũng không biết đó là triệu chứng gì, thẳng
đến về sau, cô đọc được một quyển sách trong thư viện của trường học mới biết triệu chứng của cậu là chứng sợ hãi bị giam cầm. Cô đọc qua rất
nhiều sách liên quan tới chứng sợ hãi giam cầm, tìm hiểu nguyên nhân và
phương pháp làm dịu, nghĩ đến ngày bọn họ gặp lại, cô có thể giúp được một tay.
Trong nháy mắt cửa thang máy mở ra, thang máy đen kịt rốt cục cũng có một tia sáng chiếu vào.
Lúc ấy đã là một tiếng kể từ khi bọn họ bị nhốt.
Bên trong là một đôi nam nữ ôm nhau, dựa sát vào một chỗ.
"Hai người... Không bị thương chứ?" Thợ sửa điện bên ngoài giống như là sợ quấy rầy chuyện tốt của họ, nhỏ giọng hỏi.
Lâm Ngữ Tình quay đầu nhìn lại, thấy một đám người, giống như là nhìn thấy
hi vọng, trong mắt toả ra ánh sáng, "Không, không có..."
Thợ sửa điện trung niên dùng một cây gậy gỗ chống đỡ cửa thang máy, "Mau ra đây đi."
Cô buông lỏng tay, bởi vì quỳ trên mặt đất quá lâu nên chân đã tê dại, bảo vệ bên ngoài đỡ cô ra ngoài. Một thợ điện khác đang muốn đến đỡ Tô Mộ
Cẩn, lại bị hắn lạnh lùng nói một tiếng, "Không cần."
Hắn nắm lấy xà ngang đứng lên, chậm rãi đi ra ngoài thang máy.
Lâm Ngữ Tình nhìn bóng lưng của hắn, có một nháy mắt đồng tình. Cô cũng
không thể trải nghiệm được sự sợ hãi của hắn nhưng cũng biết, một khi
căn bệnh tái phát, hắn rất thống khổ, lại không cách nào khống chế được.
Lúc này, người phụ trách cơ quan tại Trung Quốc của bên Italy - Albert đến chào đón, "Quản lý Tô, hai người không sao chứ."
"Thực sự xin lỗi, bọn tôi không nghĩ tới sẽ gặp phải chuyện này." Bọn họ vốn
đang chờ ở trên tầng chờ mọi người tới họp, nhưng mãi không thấy người,
lại nghe được tin thang máy có người bị nhốt, điện thoại cũng gọi không thông, cho nên lập tức gọi thợ điện tới.
Lâm Ngữ Tình nói: "Albert, có vẻ cuộc họp về đơn tố cáo của khách hàng có khả năng phải trì hoãn lại rồi."
"Không sao."
Lâm Ngữ Tình nhìn lướt xung quanh, Tô Mộ Cẩn đã không ở đây nữa, cô nói với Albert: "Vậy chúng ta hẹn lúc khác nhé, tôi có chút chuyện cần đi
trước."
"Ok, cần tôi phái xe đưa cô về không?"
"Không cần đâu, cảm ơn anh."
Lâm Ngữ Tình kéo đôi chân còn tê dại đuổi tới cầu thang, không thấy Tô Mộ
Cẩn, lại đi hai vòng mới thấy hắn. Nhìn bộ dạng của hắn có vẻ không sao
nữa rồi.
Lâm Ngữ Tình không mở miệng nói chuyện, chỉ là nhắm mắt theo đuôi hắn, vẫn bảo trì khoảng cách.
Đây là tầng 18, Lâm Ngữ Tình đã quên bọn họ rốt cuộc đi được bao lâu, nhưng dường như tầng 18 cũng không khó đi như vậy.
Ngẫm lại Tô Mộ Cẩn cũng thật là không may, bình thường đều đi cầu thang,
vất vả lắm mới dám đi thang máy, kết quả còn gặp sự cố.
Trải qua sự việc lần này, có lẽ về sau hắn đều chỉ dám đi cầu thang thôi.
Đến bãi đỗ xe, Lâm Ngữ Tình đi theo hắn lên xe, ngồi trên ghế lái phụ, kéo dây an toàn, "Anh còn lái xe được không?"
Tô Mộ Cẩn không trả lời, khởi động xe, vẻ mặt của hắn rất bình tĩnh, không có cách nào liên tưởng đến cái người run rẩy hấp hối trong thang máy
kia.
Lâm Ngữ Tình không nói nữa, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, nhấn điều khiển hạ cửa sổ xuống, để gió lùa vào.
Tô Mộ Cẩn không về công ty, mà là trực tiếp lái về nhà.
"Sao hai hôm nay các con về sớm thế?" Liễu Mỹ Chi đến đón hỏi.
Tô Mộ Cẩn lạnh mặt vòng qua bà, Liễu Mỹ Chi nhìn sắc mặt hắn không được
bình thường, hỏi Lâm Ngữ Tình, "Dĩ Hàm, Mộ Cẩn làm sao thế con?"
Lâm Ngữ Tình không muốn để Liễu Mỹ Chi lo lắng, không nói việc bọn họ gặp
sự cố thang máy ra, "Không có gì đâu mẹ, chỉ là hôm nay bọn con mở một
cuộc họp, tình hình không ổn lắm, cảm xúc anh ấy hơi sa sút thôi ạ."
"Ôi, vậy thì có gì đâu, lần này không ổn thì lần sau làm lại thôi."
Lâm Ngữ Tình chỉ cười cười, "Vâng ạ."
Tô Mộ Cẩn về phòng, lấy trong tủ quần áo ra một bộ quần áo sạch, vào phòng tắm, cởi quần áo ra, mở vòi tắm, mặc cho dòng nước ấm áp đổ từ trên đầu xuống.
Nhớ lại cảnh trong thang máy, Tô Dĩ Hàm ôm lấy hắn, trong nháy mắt đó, đầu óc hắn trống rỗng, cái gì cũng không nhìn thấy, tưởng rằng đó là Lâm Ngữ Tình, người mà suốt 18 năm qua hắn chưa từng quên.
Cho nên, ôm cô càng chặt.
Nhưng về sau mới biết, đó không phải là cô ấy, là mình sinh ảo giác.