Cậu xuyên đến giữa quyển truyện này cũng không kế thừa ký ức của nguyên
chủ. Về sinh hoạt ban đầu của cậu ta, cậu đều từ dấu vết sinh hoạt trong phòng cùng với đôi câu vài lời của anh trai và quản gia mà biết được.
Cậu vẫn luôn cho rằng quan hệ của gia đình nguyên chủ rất đơn giản, cha mẹ
qua đời, cậu ta được anh trai yêu thương chăm sóc mà lớn lên.
Nhưng xem ra từ tin nhắn của cô nàng này thì nguyên chủ cùng anh trai căn bản không phải là anh em ruột. Nguyên chủ ở cô nhi viện quen biết được anh
trai, sau lại được ba mẹ của hắn nhận nuôi, sau này cậu ta mới cùng hắn
trở thành anh em của nhau.
Hơn nữa theo
như lời của cô nàng thì anh trai đối với Vân Chức có tính kiểm soát rất
cao, đến việc tự do kết giao cũng không cho phép.
Nhưng với hiểu biết của Vân Chức về Kim Trạch Lệ, anh trai tuy rằng có đôi
lúc quản cậu tương đối nghiêm khắc, nhưng không có quá biến thái như lời của cô gái nọ. Anh trai sẽ không hỏi cậu kết bạn với ai, cũng không
kiểm soát quyền riêng tư của cậu.
Vân Chức đối với lời nói của cô gái còn nghi vấn.
Có khi nào là người quen của cậu với anh trai, sau khi biết cậu bị mất trí nhớ liền muốn châm ngòi mối quan hệ của bọn họ không nhỉ?
Cũng không phải không có khả năng.
Anh trai cậu ở trên thương trường chém chém giết giết, tất nhiên là sẽ có
kẻ thù, có lẽ người đó muốn trả thù từ chỗ của Vân Chức. Vân Chức không
tin người đó cũng sẽ không tổn thất cái gì, nhưng nếu cậu tin thì vừa
hay lại hợp ý người nọ.
Trong vài giây ngắn ngủi nghĩ đến điều này, trái tim đang đập kịch liệt của Vân Chức thoáng bình tĩnh lại.
“Làm sao?” Kim Trạch Lệ đóng bản báo cáo trong tay, nghiêng đầu nhìn về phía cậu.
“Không có việc gì, chỉ là muốn kêu anh một tiếng thôi.” Vân Chức cười đến ngọt ngào, lúm đồng tiền nơi khóe miệng dường như có sức sống làm cho người
ta cảm thấy vui vẻ, đường viền môi mỏng của Kim Trạch Lệ cũng cong lên.
“Về nhà muốn ăn gì không? Anh kêu phòng bếp chuẩn bị cho em.” Kim Trạch Lệ nhẹ nhàng xoa đầu cậu.
“Món gì cũng được ạ, em không có kén ăn đâu.” Vân Chức ở dưới bàn tay của
hắn ngoan ngoãn cọ cọ, cậu chần chờ hai giây rồi đưa điện thoại qua,
cười đến mi mắt cong cong, “Anh ơi, anh muốn xem điện thoại của em ạ?”
Bàn tay trên đầu rõ ràng dừng một chút.
Kim Trạch Lệ buông tay, khóe miệng cong lên một chút mất tự nhiên, giọng
hắn chầm chậm: “Anh xem điện thoại của em làm gì, tại sao lại đưa anh?”
Vân Chức trợn tròn mắt, mím môi cười rộ lên, “Em cũng không biết ha ha, theo bản năng thôi ạ. Em tiếp tục chơi nhé?”
“Ừm.” Kim Trạch Lệ trả lời, tầm mắt dừng lại trên khuôn mặt đang cúi đầu chơi điện thoại của Vân Chức, một hồi lâu mới dời đi.
Người giúp việc chuẩn bị cho Vân Chức bánh kem pudding nhỏ, Kim Trạch Lệ đợi
Vân Chức ăn uống no đủ mới đi làm việc. Gần đây công ty có vài hạng mục
đang trong giai đoạn chuẩn bị, dù là ngày nghỉ hắn cũng không nhàn rỗi.
Hôm nay Vân Chức ở nhà nên hắn dứt khoát ở nhà làm việc.
Tổ tiết mục cho nhóm thực tập sinh nghỉ hai ngày nhưng Vân Chức cũng không định nhàn rỗi, cậu còn chưa tốt nghiệp trung học còn không có đủ tư
cách để chơi mù quáng đâu.
Muốn làm một
thần tượng ưu tú, vậy thì không thể để các phương diện khác kéo chân
được. Học tập vừa khổ vừa khó nhưng cậu vẫn muốn kiên trì đến lúc bản
thân thi đậu đại học.
Vân Chức lấy sách
giáo khoa bắt buộc cấp ba từ trong góc giá sách ra, hít một hơi thật sâu rồi mở quyển sách toán mới tinh dành cho năm thứ ba trung học.
Sau nửa giờ, cậu đóng quyển sách mới lật hơn mười trang lại, lẳng lặng lấy sách giáo khoa toán của năm thứ hai trung học ra.
Không phải cậu ngốc đâu nhé, mà là sách giáo khoa toán trung học phổ thông ở
thế giới này khác với nhiều sách cậu đã học trước đây, nếu không có thầy giảng cho thì quả thực vô cùng khó hiểu.
Mất mười phút để hiểu một lý thuyết, cậu tự khích lệ bản thân, lật sang trang tiếp theo.
Lọt vào trong tầm mắt là một vết xước bút mực xanh, đường nét lộn xộn chiếm toàn bộ trang giấy. Bởi vì dùng lực quá mạnh mà đã làm rách vài chỗ,
hiển nhiên khiến người ta cảm nhận được cảm xúc mãnh liệt do nguyên chủ
phát tiết.
Trang góc trái bên dưới sách
còn viết một đống chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, có vẻ như là hối hận, còn bị
bao phủ bởi những vết rách màu xanh ngổn ngang. .
Vân Chức để sát vào cẩn thận nhìn, đọc thầm: Tối hôm qua anh ta lại vào
phòng của tôi, khóa cửa rồi anh ta vẫn vào, tôi không dám ngủ.
Vân Chức so sánh với chữ viết trong quyển tập văn, xác nhận đây là bút tích của nguyên chủ, chỉ là viết có chút run.
Phía sau lưng lạnh toát, Vân Chức nhanh chóng lật xem sách vở, phát hiện ở
phía sau có một dòng chữ nhỏ kẹp ở kẽ hở sách: Hóa ra anh ta mỗi ngày,
mỗi ngày đều theo dõi tôi.
Qua hai mươi
mấy trang nữa: Nơi này vốn không phải nhà mà là nhà giam, tôi rất sợ, dù có chết ở bên ngoài tôi cũng không muốn quay lại nơi này.
Trong sách ngữ văn cũng có: Chạy trốn rồi bị bắt lại, không thể trốn thoát.
Chỗ cuối cùng mà Vân Chức tìm được: Rõ ràng anh ta là một con quỷ, lại muốn tôi kêu anh ta là anh trai ha ha ha……
Lúc Vân Chức nhìn thấy tin nhắn của cô gái nọ trong lòng chỉ có nghi ngờ
nhưng bây giờ lại phát hiện “Nhật ký” của nguyên chủ, cả người cậu lạnh
đến nỗi sởn cả tóc gáy.
Những chữ xiêu xiêu vẹo vẹo này là do nguyên chủ run rẩy viết xuống!
Nguyên chủ phát hiện ý đồ của anh trai muốn cầm tù cậu ta, cho nên chạy trốn rồi lại bị bắt trở về!
Nhưng anh trai cầm tù cậu ta là vì lý do gì?
Vân Chức có thể cảm giác được anh trai đối xử với cậu rất tốt, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ đều giúp cậu suy nghĩ rồi chuẩn bị.
“Vân Chức?”
Giọng nói quen thuộc truyền đến ở sau người, Vân Chức cả kinh theo bản năng
gấp sách vở lại, quay đầu ngơ ngác nhìn về phía Kim Trạch Lệ.
Mắt thường cũng có thể thấy được vẻ mặt cậu tái nhợt, trên thái dương còn lấm tấm mồ hôi.
Kim Trạch Lệ bước nhanh qua, đặt bàn tay lên để trên trán Vân Chức kiểm tra nhiệt độ, “Thân thể không thoải mái sao?”
Vân Chức khẩn trương nuốt nước miếng, không nói một lời mà nhìn chằm chằm hắn, luôn cảm thấy người trước mắt sắp nhéo cổ cậu.
“Đau đầu.” Vân Chức không dám nhìn hắn, cậu cúi đầu giơ tay giả vờ xoa huyệt Thái Dương, giọng nói mỏng manh mà chần chờ hỏi: “Anh ơi, em đã từng ở
cô nhi viện Dương Quang sao? Em giống như nhớ lại cái gì đó, trong đầu
hiện lên một ít đoạn ký ức ngắn ngủi. Anh ơi tại sao em lại ở cô nhi
viện thế? Ba mẹ không cần em sao anh?”
Kim Trạch Lệ dùng ánh mắt sắc bén nhìn cậu mấy giây, nhẹ giọng hỏi: “Còn gì nữa? Còn nhớ cái gì?”
Giọng nói này làm Vân Chức thống khổ ôm đầu, nắm tay nặng nề đánh vào trên
ót, “Em cũng chỉ nhớ chừng đó, sau đó chẳng nhớ nổi gì nữa……”
Nghe vậy ánh mắt Kim Trạch Lệ dần nhu hòa, hắn ngồi xổm xuống giữ chặt tay
của Vân Chức, nhẹ giọng trấn an cậu: “Nhớ không nổi thì không cần nhớ
nữa, không cần dày vò bản thân đâu. Lại đây, anh nói cho em.”
Hắn cầm lấy cổ tay Vân Chức, đưa người đến phòng làm việc, từ trên kệ sách
lấy ra một cuốn album dày cộp, mở ra, tất cả đều là ảnh của Vân Chức,
ngoài cậu ra, trong ảnh chỉ có Kim Trạch Lệ.
Kim Trạch Lệ đem người đặt ở trên sofa, hắn ngồi ở bên cạnh Vân Chức, chỉ
vào đứa nhỏ xinh đẹp trong album nói: “Đây là lúc em năm tuổi, anh mới
vừa vào cô nhi viện Dương Quang, em cười với anh, cho anh kẹo. Có đứa
nhóc lớn hơn ăn hiếp anh, em lao vào đánh người ta nhưng lại bị đánh
lại, cuối cùng vẫn là anh cứu em.”
Nhắc đến hồi ức, giọng nói của Kim Trạch Lệ đặc biệt nhẹ nhàng.
“Lúc này em bảy tuổi, ba của anh đón anh trở về, cũng nhận nuôi em.”
“Cái này, anh muốn đi học đại học, em ôm lấy chân anh không cho anh đi.”
“Còn cái này là anh chụp cho em, chúng ta dọn đến nhà mới, em rất thích phòng của em, nhất định phải tự mình bố trí.”
“Vân Chức, tuy rằng chúng ta không phải anh em ruột, nhưng quan hệ của chúng ta vô cùng thân thiết không phải sao?” Hắn khẽ mỉm cười nâng cằm Vân
Chức, ánh mắt nhu hòa như nước, phảng phất như đang nhớ lại hồi ức tốt
đẹp năm nào.
Hắn chăm chú nhìn Vân Chức,
“Mấy năm nay em phản nghịch một chút, không để lời của anh vào tai nhưng anh trai vẫn rất thích em. Em là người nhà duy nhất của anh, chỉ cần
anh không rời đi em vẫn sẽ ở bên cạnh anh đúng không?”
Vân Chức thấy được vẻ yếu ớt trong mắt hắn, trái tim cậu liền mềm đi.
Có lẽ lúc trước là anh trai không biết cách giữ nguyên chủ mới dùng sai
cách, trời xui đất khiến làm nguyên chủ sinh ra sự sợ hãi với hắn.
Bởi vì anh trai quá thương yêu cậu ta thôi.
Vân Chức cảm thấy cậu có thể chậm rãi thay đổi tính cách cố chấp của anh trai, sửa lại những cách làm không tốt của hắn.
“Đương nhiên rồi ạ, anh đối xử với em rất tốt, sao em có thể bỏ đi được.” Vân
Chức cúi đầu ôm lấy eo Kim Trạch Lệ, nhẹ nhàng vỗ về lưng của hắn.
Sau khi nói rõ ràng mọi chuyện, quan hệ của hai anh em trở nên tốt hơn.
Buổi tối hai người dùng bữa xong, liền ngồi lên sofa ở phòng khách, xem chương trình công chiếu《Kế Hoạch 101 Ngày Dưỡng Omega Thành Idol》.
Mười phút nữa chương trình phát sóng, cậu nhắn cho Phương Nhất Tỉnh nhắc anh xem chương trình, vài giây sau bên kia trả lời OK.
Lần đầu tiên xuất hiện trên chương trình, Vân Chức kích động gào thét trong lòng. Mông không khỏi nhích tới nhích lui trên sofa, không thể bình
tĩnh nổi.
Kỳ thật trước đó Vân Chức còn
có chút lo lắng anh trai nhìn thấy Phương Nhất Tỉnh trên chương trình,
nhưng cậu nghĩ rồi lại tưởng tượng, cậu cũng không có khả năng cứ mãi
cất giấu chị em nhà mình được. Muốn vào giới giải trí theo đuổi ước mơ,
đương nhiên phải được nhiều người theo dõi.
Chỉ cần Phương Nhất Tỉnh không ở trước mặt anh trai cậu phát ra tin tức tố, anh trai sẽ không si mê Phương Nhất Tỉnh được.
8 giờ tối chương trình đúng giờ phát sóng. Vân Chức mở ra phần đánh giá xem 20% phản ứng của cư dân mạng.
Ngoại trừ những thực tập sinh đã nổi tiếng, những người khác đều là người
mới, điều đầu tiên cư dân mạng chú ý đến chính là giá trị nhan sắc của
bọn họ. Vâng vâng, cư dân mạng thường nông cạn như thế đấy!
Đến lúc hình ảnh của Phương Nhất Tỉnh và Vân Chức phát sóng trên chương
trình, phản ứng của cư dân mạng dường như bùng nổ, tràn ngập cả màn
hình.
Vân Chức thích thú nhìn cư dân mạng thổi phồng cậu cùng Phương Nhất Tỉnh là “Thịnh thế mỹ nhan”, cảm giác
miếng khoai nho nhỏ trong miệng ăn càng lúc càng ngon.
Màn ảnh quay cậu với Phương Nhất Tỉnh, dài đến ba giây. Diện mạo hai người
đối lập nhau nhưng đều có nét quyến rũ riêng, lông mi của cậu dài mà
cong vút, lông mi của Phương Nhất Tỉnh dài mà thẳng, khi hai người cùng
nhìn nhau hiệu ứng thị giác rất sốc.
Một người thì mềm mại đáng yêu, một người thì lạnh lùng dịu dàng, fan nhan sắc làm sao có thể bỏ qua điều này!
Một số cư dân mạng phát cuồng lên trong phần đánh giá:【Thật lãng phí tài nguyên nếu hai người đẹp như vậy không kết hợp với nhau! “Thần Nhan CP” a a a a!】
Lập tức có người mắng.
【Điên đấy à, gáy CP đến nỗi rớt não ra rồi hả, không thấy hai người họ đều là Omega sao?】
【Làm ơn nhớ kỹ OO luyến là phạm pháp, tiền phạt mua được cả căn nhà đấy nhá!】
Ồ, Vân Chức thấy phần đánh giá này liền sửng sốt một chút. Cậu móc điện
thoại ra tra mức tiền phạt chơi OO luyến, quả thực là cái giá mà cậu
không trả nổi.
Hiện giờ Omega khan hiếm như thế, làm sao có thể tiêu hóa nội bộ được.
Mặc kệ người nào gáy CP ra sao, bọn họ cũng chẳng thể bên nhau được đâu.
Cho đến khi bọn họ nhìn thấy đoạn Phương Nhất Tỉnh đút kẹo cho Vân Chức,
động tác tự nhiên, ánh mắt có chút hoảng loạn, sau đó lại cẩn thật siết
chặt vỏ kẹo tất cả đều bị màn ảnh quay được!
Ngay cả lúc Phương Nhất Tỉnh nhìn Vân Chức mút chiếc kẹo anh vừa đút cho,
hầu kết lăn lên lộn xuống thế nào cũng được quay đến tỉ mỉ rõ ràng.
Không gáy sao được!
Các quan chức là người đứng đầu trong việc gáy đường đấy!
Mấy chuyên gia không kiềm chế được phấn khích nữa, bắt đầu sôi nổi ở khu đánh giá “Thần Nhan CP!”.
Vân Chức xem đến trợn mắt há mồm. Không phải chứ, chỉ là tương tác rất bình thường thôi mà, vì cái gì mà người xem có thể diễn giải nhiều thông
điệp kỳ quái như vậy?
Kim Trạch Lệ nhìn
hình ảnh trên TV, trong lòng có chút không vui. Dẫu biết đối phương là
Omega không có khả năng cướp đi Vân Chức của hắn nhưng hắn vẫn rất ghét
việc người khác chạm vào Vân Chức.
Vân Chức chỉ có thể thân mật cùng hắn.
Điện thoại bên cạnh rung lên, Vân Chức cầm lên, bấm vào liên kết Weibo do Phương Nhất Tỉnh gửi đến – Siêu thoại Thần Nhan CP.
Siêu thoại CP vừa mới thành lập, Vân Chức đã thấy fan càng lúc càng tăng, các bài viết đều được làm mới từng bài một.
Mới nhất: Vân Chức làm vợ của Phương Phương, chị em nào có ý kiến gì
#Thần Nhan CP# Kim Vân Chức# Phương Nhất Tỉnh, tất cả bình luận đều là
“Xem xét lại”.
Vân Chức bất mãn lẩm bẩm: “Fan đều đã cho rằng tôi là con dâu rồi á? Các người không cần hỏi ý kiến của tôi à!”
Kim Trạch Lệ nhìn màn hình điện thoại của cậu, mày gắt gao nhíu lại. Sau
một lúc lâu rốt cuộc đè xuống cảm xúc muốn nhốt Vân Chức ở nhà, đôi mắt
thâm thúy nhìn Vân Chức: “Chuyện này anh sẽ nhờ người báo cáo, sau này
em phải gả cho anh.”
Vân Chức như bị Thiên Lôi đánh một cái, há mồm không nói nên lời, một lát sau mới hỏi: “Là sao cơ ạ?”
Kim Trạch Lệ kiên nhẫn giải thích: “Lúc nhỏ em nói rằng muốn anh sau này cưới em.”
Cho nên, anh trai còn nhớ à?
Vân Chức cảm thấy đau lòng.
Lịch sử đen tối của nguyên chủ khi còn nhỏ, thế nhưng anh trai lại nhớ đến bây giờ?! Hiện tại còn nghiêm túc đùa với cậu!
Vân Chức xấu hổ cười, lắc đầu như trống bỏi: “Còn bé không hiểu chuyện nói
bậy bạ đó, em với anh cùng sổ hộ khẩu mà, không thể không thể!”