Trong ánh ban mai, Vân Chức chậm rãi tỉnh dậy dưới chăn bông mềm mại, không
giống với trạng thái mệt mỏi khi mới dậy mấy ngày trước, sáng nay cậu
cảm thấy rất thư thái như được người nào đó nhẹ nhàng vỗ về.
Một mùi hương lạnh lẽo nhàn nhạt lưu lại trong ổ chăn bá đạo xông vào
khoang mũi cậu, mùi hương này Vân Chức thỉnh thoảng có thể ngửi thấy
trên người Phương Nhất Tỉnh.
Ôn nhu nội
liễm lại không đem lại cho người khác cảm giác áp bách, chẳng phải là
hệt như bề ngoài mềm như bông của anh hay sao! Thiếu gì bổ nấy, Vân Chức vô cùng muốn đem mùi hương này chiếm thành của riêng.
Lần trước cậu hỏi Phương Nhất Tỉnh đây là nước hoa loại nào, Phương Nhất
Tỉnh không nói tên nước hoa thì thôi, còn nói với cậu anh không dùng
nước hoa.
Chỉ mạnh miệng là giỏi thôi hà.
Hừ, không phải nước hoa chẳng lẽ là mùi thơm cơ thể anh à? Cơ thể con người còn có mùi hương độc đáo như thế à?
Làm gì có chứ!
Vân Chức đột nhiên nhớ lại cậu đã đến thế giới ABO, trừ Beta ra những người có giới tính còn lại đều có tin tức tố đủ loại hương vị khác nhau. Cũng có tin tức tố của Alpha cùng Omega sinh ra ràng buộc lẫn nhau, mức độ
phù hợp tin tức tố càng cao càng dễ dàng sinh ra ràng buộc, cũng càng dễ dàng sinh ra hảo cảm với đối phương.
Hóa ra hương vị tin tức tố của chị em nhà mình là mùi gỗ mun trầm hương
lành lạnh, thơm quá đi mất, nhưng vậy là quá phạm quy rồi á! Khó trách
các vai chính công trong truyện ngửi thấy hương vị này sẽ biến thành mấy tên biến thái.
Vân Chức cảm thấy nếu cậu phân hoá thành Alpha khẳng định sẽ mê đắm tin tức tố của Nhất Tỉnh, đến lúc đó con thuyền bằng hữu có thể sẽ bị cậu lái đến chỗ không thể tả
luôn.
Ai, đáng tiếc kết quả biểu hiện
giám định gen của cậu là Omega, lại còn là Omega chưa phân hóa, không
thể ngửi ra tin tức tố của những người khác.
Không biết sau khi cậu phân hoá tin tức tố sẽ thật thơm hay thật nặng mùi nữa.
Vân Chức không khỏi cúi đầu xách cổ áo áo ngủ ngửi một hơi, chỉ ngửi thấy
mùi sữa rất nhẹ là hương vị sữa tắm của cậu, trước một đêm tới đây anh
trai đã nhét nó vào vali của Vân Chức.
“Tỉnh ngủ rồi à?” Cửa phòng vệ sinh mở ra, Phương Nhất Tỉnh nghiêng người dựa ở cạnh cửa ôm cánh tay nhìn cậu, khóe miệng khẽ nở nụ cười. Chùm tóc
màu bạc sau đầu cột lên nhỏ gọn, vùng da trắng nõn dưới mắt thâm đen, có vẻ như hôm qua anh ngủ không ngon.
Một
luồng khí lạnh từ trong phòng vệ sinh ập vào trước mặt, theo hơi nước
lành lạnh giọng anh nghe cũng có chút lạnh lẽo, trầm thấp nặng nề càng
thêm gợi cảm.
“Tỉnh rồi, tinh thần sảng
khoái!” Vân Chức ngồi xếp bằng ở trên giường duỗi người, quay đầu nhìn
hắn nghi hoặc, “Sao em lại ngủ trên giường anh vậy?” Ngủ một giấc liền
quên tác phong tra nam tối qua.
Phương Nhất Tỉnh nghe vậy nhướng mày.
Phương Nhất Tỉnh hơi khó chịu khi bị chiếm tiện nghi nhưng không thể kể, không nhịn được bắt đầu thêm mắm thêm muối: “Người nào đó tối hôm qua nhân
lúc tôi ngủ trộm chui vào trong ổ chăn của tôi, bá đạo chiếm giường còn
đuổi không đi, cậu xem rồi bồi thường cho tôi đi.”
Vân Chức theo lời anh lục tìm trong ký ức một phen nhưng không nhớ được gì
hết. Cậu ngượng ngùng che miệng cười cười, nói: “Chắc em ngủ say quá,
bồi thường, nhất định bồi thường cho anh mà.”
Vân Chức suy tư một lát không biết nên đền bù cho anh như thế nào, cậu từ
trên giường ló ra cái đầu xù xù lông nghiêm túc hỏi: “Hay tối nay anh
ngủ trên giường em đi?”
Phương Nhất Tỉnh
không kìm lòng được bật cười. Anh thật sự cảm thấy bạn nhỏ Omega này
ngốc nghếch quá rồi, còn vội vàng để cho anh chiếm tiện nghi như vậy.
Anh có thể làm sao bây giờ, không thể thổ lộ ra mình muốn bảo vệ đứa bé ngốc này.
Anh giơ tay ấn mái tóc xốc xếch của Vân Chức xuống, “Cậu mau rời giường rửa mặt đi, sau đó giúp tôi gấp chăn lại.”
“Được!” Vân Chức nhanh nhẹn gấp chăn, ôm đồ thể dục mà tổ tiết mục phát cho đi
vào phòng vệ sinh, vừa vào cửa liền bị nhiệt độ thấp trong phòng tắm làm cho rùng mình.
“Phương Nhất Tỉnh, mới
sáng sớm anh tắm nước lạnh làm gì chứ! Có phải là mùa hè đâu! Anh là
Omega như thế à, sao không biết che chở bản thân gì hết vậy hả!”
Vân Chức tức giận lớn tiếng rống lên ở trong phòng vệ sinh, giọng điệu mềm
mại thường ngày nào ngờ lại có sức xuyên thấu đến thế, làm cho thực tập
sinh phòng cách vách sợ đến mức lăn cái rầm từ trên giường xuống đất.
—
Hôm nay bọn họ thức dậy sớm cho nên có thể nhàn nhã mà ăn xong bữa sáng ở nhà ăn.
“Ngày hôm qua anh biến mất cả tiếng đồng hồ là đi đâu vậy?” Vân Chức đột nhiên nhớ lại vụ này liền hỏi.
Phương Nhất Tỉnh ăn bữa sáng rất nhanh, lúc này anh đang lau tay ngồi đối diện nhìn Vân Chức ăn cháo. Cái miệng nhỏ đầy thịt của Vân Chức bị hơi nóng
từ cháo làm cho đỏ bừng, tốc độ cậu ăn rất rất chậm, một ngụm cậu nhai
hai mươi lần làm người xem có cảm giác ngon miệng vô cùng.
Phương Nhất Tỉnh nhìn thoáng qua cái bánh bao nhân trứng sữa màu vàng nhạt,
nói: “Mẹ tôi gọi điện thoại đến, cho nên tôi vào phòng ngủ nghe điện của bà ấy.”
“Dì xảy ra chuyện gì à?” Vân Chức bối rối, vội vàng hỏi.
“Bà không có việc gì, chỉ là muốn thể hiện cảm giác tồn tại trước mặt tôi
thôi.” Phương Nhất Tỉnh không để ý lắm, nói xong cầm lên cái bánh bao
nhân trứng sữa cắn một cái nếm thử hương vị.
Hương vị bình thường thôi, anh vẫn là nên tiếp tục xem Vân Chức ăn.
“Được được được, vậy là tốt rồi, không phải, anh có mẹ á?!” Vân Chức lúc này
mới phản ứng lại. Rõ ràng cậu nhớ rõ Phương Nhất Tỉnh ở trong nguyên tác không ba không mẹ ăn cơm trăm nhà mà lớn, tại sao so với hiện thực lại
chẳng giống nhau thế?
“……” Phương Nhất
Tỉnh không cách nào lý giải nỗi sửng sốt của cậu, “Tôi còn có ba, ông ấy công tác rất bận ít về nhà, chờ có cơ hội tôi đưa cậu đến gặp.”
Vân Chức tự động não bổ nghĩ ba của anh là người lao động cực nhọc để nuôi
sống gia đình, điều kiện sống cũng giống như trong truyện miêu tả.
Nói tóm lại, Vân Chức vẫn cảm thấy cuộc sống của Phương Nhất Tỉnh đáng
thương như cậu ở kiếp trước, anh là đứa trẻ mới lớn cần được yêu thương.
—
Bất kể nhiệm vụ luyện tập hàng tuần là gì, các thực tập sinh còn lại trong
trại huấn luyện cần phải tập trung đúng giờ vào phòng huấn luyện vào mỗi buổi sáng, nhảy bài hát chủ đề với tinh thần phấn chấn.
Hôm nay là thứ bảy, tối nay sẽ phát sóng tập đầu tiên đã được biên tập của
chương trình trên trang video lớn nhất Hoa Quốc, ba mươi thực tập sinh
đều lộ ra vẻ phấn khích xen lẫn lo lắng.
Dương Trác lại cười tuyên bố một bất ngờ lớn khác —
Không ghi hình chương trình vào cuối tuần, tất cả các thực tập sinh và nhân viên đều được nghỉ!
Những thực tập sinh ở gần có thể về nhà nghỉ ngơi, còn những thực tập sinh ở xa hoặc không muốn về có thể chọn ở ký túc xá.
“Được rồi, nhanh đi thu dọn hành lý đi, nhớ đi nhận điện thoại lại để liên lạc với người trong nhà nữa nhé.”
Vân Chức cùng các bạn hưng phấn chạy về phòng ngủ. Vừa đến phòng ngủ, cậu liền lập tức gọi cho Kim Trạch Lệ báo tin tốt này.
Kim Trạch Lệ nói muốn tới đón cậu.
Ông chủ Tạ Tư Bách của Phương Nhất Tỉnh đến trước, ở ngoài cửa trại huấn luyện chờ đưa anh trở về.
Phương Nhất Tỉnh đem một cái túi đen, hỏi Vân Chức muốn anh đưa về không, Vân
Chức lắc đầu, cười cười chào tạm biệt, “Anh trai em sẽ đến đón em, anh
đi về trước đi, tuần sau gặp lại nha.”
Phương Nhất Tỉnh rời đi không bao lâu Vân Chức liền nhận được điện thoại của Kim Trạch Lệ.
Vân Chức ôm lấy anh trai đã một tuần không gặp, cùng hắn ngồi ở ghế sau.
Một tuần qua đã xảy ra rất nhiều chuyện thú vị, Vân Chức lải nhải chia sẻ
hết cho Kim Trạch Lệ, giống chú chim sẻ nhỏ đang ríu rít.
Kim Trạch Lệ không quan tâm đến những chuyện Omega khác trong trại huấn
luyện, cho nên cũng không nghĩ những chuyện Vân Chức chia sẻ là buồn
cười. Hắn chỉ nhìn xuống báo cáo tài chính và im lặng nghe Vân Chức nói, cuối cùng đưa ra một bình luận không quan tâm mấy, “Thú vị thật đấy.”
Mấy câu trả lời không quan tâm kiểu này dễ làm cụt hứng vô cùng, Vân Chức dần dần không còn hứng thú chia sẻ với hắn nữa.
Công việc của anh trai bận rộn đối với mấy việc trong giới giải trí không có hứng thú nên thái độ như vậy là rất bình thường, Vân Chức nghĩ thế.
Cậu nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ trong chốc lát, cảm thấy có chút nhàm chán, không biết nên khởi đầu câu chuyện khác với anh trai thế nào. Ở trong
đầu chọn chọn lựa lựa vài tin tức, cậu mới phát hiện bản thân chẳng có
chút hiểu biết gì về anh trai.
Dù gì thì cũng mới chỉ là anh em chưa đầy một tháng, thân thiết đến mức nào được đây.
Từ bỏ việc nói về những chủ đề thông thường với anh trai, cậu lấy chiếc
điện thoại vừa mang về ra nhấn nút nguồn, mấy cái app không thường dùng
cậu đều vào một lần.
Khi cậu click mở
Weibo, điện thoại ong ong chấn động không ngừng, mấy cái tin mới ồ ạt
xuất hiện, mất vài phút điện thoại mới không phục bình thường.
Có hơn 99 tin nhắn chưa đọc, trên trang chủ hiển thị 580.000 người theo dõi, điều này khiến Vân Chức thực sự kinh ngạc một hồi.
Khoảng thời gian trước cậu đăng ký thêm một cái tài khoản, xác nhận danh tính thực tập sinh của《Kế Hoạch 101 Ngày Dưỡng Omega Thành Idol》, trước đó cũng chỉ đăng hai tấm ảnh sinh hoạt thông thường.
Hiện tại, bên dưới tấm hình trên đã có hơn 3000 bình luận, khu bình luận gần như nổ tung bởi mấy tiếng hét chói tai, “A a a a a”, “Đẹp trai đẹp
trai!”, “Nhan sắc của nhóc con chị có thể mlem cả đời luôn á!” Bình luận linh tinh nhiều đếm không xuể.
Vân Chức
cảm nhận được thiện ý cùng yêu thích của những fan xa lạ, trong lòng cảm thấy thật ấm áp. Cậu bấm vào phần tin nhắn mới dự định sẽ trả lời những fan đáng yêu này càng nhiều càng tốt.
Tin nhắn fan gửi cho cậu đa số là mấy tin thổi phồng cậu lên hoặc là thông báo họ là fan.
Vân Chức một bên híp mắt vẻ mặt hưởng thụ, một bên trả lời bọn họ.
Click mở khung thoại tin nhắn tiếp theo, Vân Chức nhìn thấy vài tin nhắn văn
bản rất dài, cậu phải mất một lúc lâu mới có thể đọc hết.
Ultraman không hỏi lai lịch: Hế lô Vân Chức, tui là con gái á. Rất nhiều năm
chúng ta không liên lạc rồi, không biết cậu còn nhớ tui hay không nữa ha ha ha. Tui nhìn thấy cậu trên tivi, liếc mắt một cái đã nhận ra cậu
rồi. Cậu giờ là ca sĩ thần tượng, không tầm thường đâu nha! Tui, người
nhà tui với đám bạn tui nữa, bọn họ bảo đảm đều sẽ bỏ phiếu cho cậu á.
Mấy bạn nhỏ ở cô nhi viện Dương Quang cũng sẽ bỏ phiếu cho cậu nè!
Ultraman không hỏi lai lịch: Cậu sống tốt chứ? Mấy năm nay tụi tui một chút tin
tức của cậu cũng không có, tui còn rất lo lắng. Tui biết Kim Trạch Lệ
không thích cậu tiếp xúc với tụi tui, nhưng anh ta có phải anh trai ruột của cậu đâu cơ chứ, các cậu một chút quan hệ huyết thống cũng không có, anh ta dựa vào cái gì đem bạn nhỏ vui vẻ trong viện của tụi tui chiếm
làm của riêng chứ! Còn hạn chế cậu tự do kết giao kết giao nữa! Tức lắm
luôn á!
Ultraman không hỏi lai lịch: Bất
quá tức thì tức thế thôi, trừ cái tính thích kiểm soát người khác ra, có lẽ anh ta đối xử với cậu cũng tốt lắm đúng không. Tui nhớ rõ lúc trước
ba mẹ anh ta tới cô nhi viện mang anh ta về nhà, anh ta nói nhất định
phải đem cậu theo nếu không sẽ không thèm về. Ha ha ha, anh ta giống như bị điên í.
Ultraman không hỏi lai lịch:
Ha ha ha, tui lại lạc đề rồi này, thói quen từ nhỏ không sửa được đó mà, viết văn lần nào cũng không được quá 20 điểm, thiệt là mất mặt. Cậu
nhìn tin tức của tui bên này là có thể biết, nếu cậu lo lắng bị tên anh
trai kia phát hiện á, thì cậu xóa tin nhắn đi nha. Cố lên! Tụi tui sẽ
luôn ủng hộ cậu mà!
Càng nhìn xuống, Vân Chức càng sửng sốt, cuối cùng còn suýt chút nữa ném điện thoại đi!
“Anh trai?” Giọng cậu run rẩy mà quay đầu lại, ánh mắt không thể tin được nhìn Kim Trạch Lệ.