Bổng nhiên, điện thoại của Võ Tự Minh rung lên từng hồi, hắn lấy ra
nhìn, thì ra là Tô Cảnh Phong gọi đến. Hắn gác nĩa lên đĩa tiramisu
matcha, nhận cuộc gọi.
Người đầu dây bên kia như vừa đập đá xong, tinh thần phấn khích khác thường, nói nhanh đến không kịp lấy hơi:
“Người anh em, thông báo cho cậu một tin cực kỳ tốt, cậu đã giành được
vai nam chính rồi! Người anh em, cậu cừ lắm! Cậu sắp nổi tiếng rồi! Tôi
sắp phát tài rồi! Phật tổ của tôi! Thần linh của tôi! Minh châu bảo bối
của tôi ơi!”
Giọng Tô Cảnh Phong thật sự rất lớn, khi vừa cất
tiếng Võ Tự Minh đã để xa lỗ tai mà vẫn nghe được rõ ràng, thiếu điều
muốn hét vào mặt hắn. Ngoài ra, Võ Tự Minh còn nghe thấy âm thanh ồn ào
của những người khác.
Võ Tự Minh chỉ cần nắm được thông tin chính, những lời râu ria khác đều được tự động lọc.
Casting thành công rồi?
Tự tin thì Võ Tự Minh có, nhưng khi nhận được thông báo vẫn khiến hắn cảm
thấy không chân thật lắm. Hắn đã thể hiện hết những kinh nghiệm có được, lúc đó đạo diễn Dương rõ ràng rất ngạc nhiên, đối với người khác thì
hắn cũng chỉ là một người mới mà thôi. Khi đạo diễn Dương đích thân kiểm tra, hắn lại thấy được trong ánh mắt ngài lại có sự hài lòng khó hiểu,
nói chung là không giống với kiểu thưởng thức bình thường.
Đám
người bên kia vẫn còn ồn ào, Võ Tự Minh nhìn người bên cạnh, hắn tin anh nói được sẽ làm được cho nên không phá hỏng không khí vui vẻ của mọi
người, hưởng ứng vài câu.
Dù chưa ký hợp đồng gì, nhưng Tô Cảnh
Phong đã muốn mở tiệc để chúc mừng, nhân viên cấp dưới đương nhiên vô
cùng hưng phấn khi ông chủ tuyên bố cho mọi người tan ca sớm, hơn nữa
còn được khao một bữa. Dưới sự nhiệt tình lôi kéo của mọi người, Võ Tự
Minh miễn cưỡng đồng ý góp mặt.
Kết thúc cuộc gọi, Võ Tự Minh nhìn anh hỏi: “Anh nghe hết rồi chứ? Tối nay có thể đi cùng em không?”
Võ Tự Minh rất nghiêm túc với chuyện này, biết rằng hai người chỉ mới hẹn
hò trong thời gian ngắn, nhưng hắn muốn để cho mọi người biết. Hắn cũng
có ý định nói cho mẹ Võ biết rồi, nhưng trước mắt cứ để cho bạn bè của
hắn biết trước, đợi lúc nào thích hợp sẽ nói với mẹ Võ.
Có thể
suy nghĩ này hơi ấu trĩ, nhưng nó là suy nghĩ chung của rất nhiều người, khi công khai một mối quan hệ cho nhiều người biết thì sẽ có cảm giác
chắc chắn, an toàn hơn. Mặc dù việc chứng minh điều này nằm ở bản thân
hai người nhưng việc công khai vẫn có tác dụng tâm lý khá lớn, rất nhiều người xem trọng việc người yêu công khai tình cảm với người bên ngoài.
Thật ra Phạm Đình Vỹ cũng đã thông báo chuyện của hai người cho người thân
của anh biết, ông bà của anh không có phản ứng quá lớn, hy vọng anh có
thời gian đưa hắn về nhà, cùng ăn bữa cơm. Anh còn sợ bản thân hấp tấp
sẽ khiến hắn không thoải mái, nhưng nghe hắn nói muốn anh đi cùng thì
trong lòng có dòng nước ấm chảy qua, mang theo một chút vị ngọt. Ngày ra mắt người lớn hình như cũng không xa lắm.
Phạm Đình Vỹ đồng ý sẽ đi
cùng Võ Tự Minh, hắn lập tức nhắn cho ông chủ Tô nói rằng sẽ đưa một
người đến. Tô Cảnh Phong hoài nghi gặng hỏi là ai, nhưng đều bị Võ Tự
Minh phớt lờ, tin nhắn đi trong vô vọng.
Còn gần bốn tiếng nữa
mới đến thời gian hợp mặt, Võ Tự Minh thì rảnh rỗi không có việc, sau
khi dùng bữa với Phạm Đình Vỹ xong cũng chỉ về nhà. Phạm Đình Vỹ muốn
bồi bên cạnh Võ Tự Minh, nhưng anh biết hắn sẽ không đồng ý việc anh bỏ
bê công việc vì hắn. Suy nghĩ một chút, anh nghĩ ra một cách để anh có
thể ở cạnh hắn lâu hơn.
“Nếu em không có việc gì hay là về công ty với anh đi, đến khi tan làm anh có thể cùng em đến chỗ hẹn.”
Trong mắt Võ Tự Minh hiện lên chút kinh ngạc, trong lòng len lõi sự vui
sướng. Trong câu nói của anh, thay vì sử dụng từ “đến” anh lại dùng từ
“về”, ở một góc độ nào đó nó mang ý nghĩa khác nhau. “Đến” chỉ đơn giản
là sự di chuyển để có mặt tại một nơi nào đó, còn “về” nghĩa là di
chuyển trở lại nơi thân quen với mình.
Có một số thứ tưởng chừng rất đơn giản, nhưng thật ra nó lại mang theo dụng ý, chỉ là người nhận có phát hiện ra hay không.
“Như vậy có anh hưởng anh làm việc không?”
Phạm Đình Vỹ kiên nhẫn thuyết phục: “Sẽ không, anh ngồi làm việc, em có thể
ngồi trên sô pha đọc sách, chơi game, nếu mệt mõi có thể ngủ trong phòng nghỉ trong phòng làm việc của anh cũng được.”
Như vậy thì anh có thể ở gần hắn, không cần cách màn hình mới có thể thấy hắn nữa.
Võ Tự Minh đã từng đến công ty của anh, chỉ là lúc ấy đến với thân phận là người hợp tác. Hôm nay anh muốn hắn “về” công ty với anh, thân phận của hắn là gì đây? Không thể phủ nhận, Võ Tự Minh có một loại cảm giác
không sao nói rõ được khi nghĩ về vấn đề này.
Cuối cùng Võ Tự Minh cũng đồng ý với Phạm Đình Vỹ, sau khi ăn xong món tráng miệng thì hai người cùng trở về công ty.
Trong bãi đỗ xe, Võ Tự Minh hỏi: “Nhân viên của anh sẽ cảm thấy thế nào đây?”
Bàn tay Phạm Đình Vỹ nắm lấy bàn tay của hắn, mười ngón chặt chẽ đan xen
vào nhau. Anh nói: “Cảm thấy thế nào là sao? Nếu ai có ý kiến thì trực
tiếp cho kẻ đó cuốn gối ra khỏi đây.”
Võ Tự Minh bị anh chọc
cười, căng thẳng cũng được giảm bớt. Có thể Võ Tự Minh chỉ nghĩ anh muốn làm hắn bớt căng thẳng nên mới nói vậy, nhưng anh biết, chỉ cần có kẻ
không có mắt, anh nhất định xử lý kẻ đó.
Trong công ty có hơn trăm người, không phải ai cũng có nhân phẩm tốt, nói sao cũng không thể chọn lọc ra được toàn bộ.
Hai người cứ như vậy, trước mặt nhân viên trong công ty nắm tay nhau đi
vào. Những nhân viên thấy hai người đi gần đã cảm thấy kỳ lạ, nhìn thêm
một chút liền thấy hai bàn tay đang đan vào nhau, mắt ai cũng đều mở to.
Có mấy cô gái phát hiện thì hưng phấn lạ thường, giấy tờ trên tay cũng
không nhớ phải đưa đi đâu, cố tình đi qua chào Phạm tổng, sau đó nhìn
cái nắm tay của hai người rồi nhìn Võ Tự Minh ấp a ấp úng không giám
hỏi. Tính cách của Phạm tổng các nàng đương nhiên biết, thật sự không
dám ăn nói lung tung, dù rành rành trước mắt cũng không dám trực tiếp
hỏi ra.
“Bạn trai của tôi.” Phạm Đình Vỹ nói, còn cố tình giơ tay lên cho các cô xem.
“...”
Anh không cố tình phóng đại, nhưng cũng đủ để những người xung quanh đây
nghe được, sau đó tự nhiên sẽ được truyền miệng đi khắp công ty. Nói
xong, anh không để ý nội tâm dậy sóng của các cô mà đưa Võ Tự Minh lên
phòng làm việc của anh.
Sau khi hai người không còn ở đây, sẽ không nghe thấy, các cô gái mới dám bày tỏ nỗi lòng mình.
“Đó là bạn trai của Phạm tổng đó! Trời ơi! Tôi điên mất thôi!”
“Hai người đẹp đôi ghê! Còn nắm tay nhau đi trong công ty nữa, tình tứ quá đi! Ngược chết cẩu độc thân rồi!”
“Tôi đã nói rồi mà, Phạm tổng của chúng ta với chủ tịch của Minh Thành có tâm tư! Couple tôi chèo thành sự thật rồi!”
“Các cô có để ý không? Vừa rồi tôi nghe thấy mùi chua!”
“Chắc chắn là tại cô cứ nhìn bạn trai của Phạm tổng!”
Ngoài nhóm hủ hăng say thảo luận Phạm Đình Vỹ và Võ Tự Minh xứng đôi ra sao,
tình tứ thế nào, còn có một vài người đặt nghi vấn về người yêu cũ của
Phạm Đình Vỹ. Nhưng cũng có người biết đã một thời gian không thấy Đan
Thy đến tìm Phạm Đình Vỹ, có đến cũng bị anh từ chối gặp, trong lòng
cũng đã lờ mờ đoán hai người đã chia tay. Đến hôm nay thì đã có thể xác
định đây là sự thật.
Một nhóm nhân viên nam thấy vô cùng đáng tiếc, Đan Thy xinh đẹp, giọng hát ngọt ngào vậy mà Phạm tổng lại có thể chia tay.
Một nhóm nhân viên nữ thì lúc đầu ghen tỵ với Đan Thy, biết tin Phạm tổng
và cô chia tay đã âm thầm vui mừng tưởng rằng bản thân có cơ hội, bây
giờ thì anh đã có người yêu lại còn từ thẳng thành cong.
Một nhóm hủ khi biết tin này thì vô cùng thích thú, còn vui hơn là bản thân tìm
được chân ái, không người tưởng tượng hai người ở bên nhau như thế nào,
làm những gì, đã phát triển đến đâu rồi, nói chung là trí tưởng tượng đã bay cao bay xa.
Thành phần có lại có dưa thì ăn, không thì không quan tâm chuyện đến của người khác.