Đan Thy đứng bất động tại chỗ, nhìn Võ Tự Minh rồi lại nhìn Phạm Đình
Vỹ. Cô biết kể từ khi Võ Tự Minh thay đổi thì hai người đã không còn xảy ra bất kỳ tranh chấp nào nữa, kể cả trên thương trường, thậm chí hiện
tại hai công ty còn đang hợp tác làm chung một dự án. Nhưng cô không
tưởng tượng được quan hệ của hai người đã tốt đến mức này, Võ Tự Minh
đứng chắn trước người anh là có ý gì?
“Đình Vỹ…” Đôi mắt cô long lanh gọi tên anh.
Đáp lại cô là sự lạnh lùng chưa từng có, anh vươn tay bắt lấy cánh tay của
người trước mắt, trực tiếp kéo Võ Tự Minh đến cạnh anh rồi dẫn hắn đi,
rời khỏi nơi này. Anh không muốn nhìn thấy nữ nhân này, càng không muốn
nhìn thấy Võ Tự Minh xuất hiện cùng một chỗ với cô.
Trùng hợp làm sao, Phạm Đình Vỹ và Võ Tự Minh có suy nghĩ giống nhau, đều sợ đối
phương tiếp xúc với cô sẽ sinh ra tình cảm. Loại thần giao cách cảm này
chắc chắn không ai muốn, không hy vọng nó tồn tại.
Không phải hai
người không tin tưởng đối phương, nhưng bọn họ có căn cứ để lo lắng cho
kết quả xấu nhất có thể xảy ra, ai cũng đều không muốn vì sự bất cẩn của bản thân mà dẫn đến sai lầm, không thể làm chuyện mà bản thân không nắm chắc phần thắng. Chính vì đặc biệt xem trọng nên cảm giác này sẽ càng
mãnh liệt, mọi thứ đều tồn tại hai mặt đối lập, đôi lúc nó cũng khiến tự bản thân cảm thấy khó hiểu.
Phạm Đình Vỹ không kiên nhẫn, Võ Tự
Minh bị kéo theo quán tính xoay người hướng về phía anh, dù không ngờ
anh sẽ dứt khoát bỏ đi như vậy nhưng hắn không có bất mãn. Hắn cũng
không muốn cứ ở lại dây dưa với cô nên thuận theo để anh nắm tay mình
đưa đi, bỏ lại người dư thừa.
“...” Người dư thừa- Đan Thy trơ mắt nhìn hai người tay trong tay rời đi.
Nhìn bóng dáng hai người, biểu cảm luôn tươi cười dịu dàng của Đan Thy dần
vỡ vụn, trong đầu cô nảy ra một suy đoán khiến cô phải khiếp sợ.
Trên hành lang không có người nào khác, Phạm Đình Vỹ vẫn luôn nắm chặt cổ
tay của Võ Tự Minh, hai người một trước một sau đi với nhau. Anh thật sự dùng sức nắm cổ tay hắn, giống như sợ mình hơi buông lỏng thì người này sẽ tuột khỏi tầm tay của anh.
Võ Tự Minh cảm giác như bàn tay sắp bị anh nắm đến thiếu máu mà tê tê như bị kim châm, hắn kéo tay anh lại muốn giảm bớt tốc độ.
Bàn tay của Võ Tự Minh phủ lên bàn tay của Phạm Đình Vỹ, muốn làm cho anh
cảm thấy yên tâm hơn. Tay hắn nhỏ hơn nên không thể bao bọc hết bàn tay
của anh, dù vậy thì ý nghĩa của hành động săn sóc này vẫn được truyền
đạt đầy đủ.
Phạm Đình Vỹ cảm nhận được, thật sự thả chậm bước chân, tay cũng nới lỏng ra đôi chút.
“Anh ghen sao?” Võ Tự Minh thẳng thắn hỏi.
“...”
Không có tiếng trả lời.
Võ Tự Minh nhìn bên sườn mặt của anh, trực tiếp giải thích: “Sau khi xong
việc, em thấy còn thời gian nên muốn tới nhà vệ sinh sửa sang quần áo
cho gọn gàng một chút, trên đường đi thì gặp phải cô ta, em chỉ định đi
qua cô ta thôi, không có làm gì hết. Anh tin em không?”
Phạm Đình Vỹ đến sớm hơn thời gian hẹn trước, anh không có kiên nhẫn chờ bên
ngoài mà muốn vào trong tìm hắn, gặp hắn sớm hơn một chút. Anh rất mong
chờ được gặp hắn, đến khi đi vào lại nhìn thấy hai người đứng gần nhau
khiến tâm anh co thắt, tâm lý bảo vệ độc chiếm lãnh địa lập tức trỗi dậy ngo ngoe muốn thoát khỏi gông xiềng.
Từ lúc đó bàn tay anh luôn
nắm thật chặt đến mức móng tay ghim vào lòng bàn tay, dùng cơn đau để
duy trì lý trí. So với sức lực anh dùng để nắm cổ tay của hắn thì khác
nhau hoàn toàn, anh đã tận lực khống chế rất nhiều để không làm đau hắn, nếu không thì trên tay hắn chắc chắn đã bầm tím hằn lại dấu tay của
anh.
Nghe Võ Tự Minh giải thích xong, tâm lý của anh đã dần trở lại bình thường, nhưng cơn bức bối không tên trong lòng vẫn còn.
Lúc này hai người đi qua một cái ngã ba, Võ Tự Minh đột nhiên trở tay, đổi
thành hắn câu lấy cánh tay của anh kéo anh vào rẽ qua bên trái. Võ Tự
Minh nhìn thấy biển hướng dẫn để phía trước là nhà vệ sinh, suy nghĩ
trong chớp mắt liền đưa ra quyết định.
Hắn dùng lực khá lớn, dù không biết hắn muốn làm gì nhưng anh cũng phối hợp đi theo hắn.
Gian ngoài nhà vệ sinh không có ai, cũng không quản những gian phòng riêng
có người không, Võ Tự Minh đẩy anh vào một gian phòng trống, ngay lập
tức hắn cũng vào theo rồi khóa cửa lại.
Phòng nhà vệ sinh vốn chỉ đủ không gian cho một người, chứa hai người trưởng thành đã quá sức,
hai người đàn ông cao lớn cùng chen chúc một gian thì càng chật chội.
Hai người phải dựa sát vào nhau, mặt đối mặt làm cả hai cảm nhận được
hơi thở nóng bỏng của đối phương.
Hành động của Võ Tự Minh rất nhanh, hai tay ôm cổ Phạm Đình Vỹ, hơi ngửa đầu hôn lên môi anh. Hơi thở của
Phạm Đình Vỹ lập tức chuyển biến nặng nề, không chần chừ làm cho nụ hôn
thêm sâu.
Tay anh ôm lấy eo hắn, kéo hắn về phía anh như muốn
khảm hắn vào cơ thể, một tay khác đỡ sau ót hắn, hoàn toàn nắm trong tay thế chủ động.
Năm giây… mười giây… hai mươi giây… ba mươi giây… một phút hơn…
Nhịp thở của Võ Tự Minh bắt đầu rối loạn, gương mặt hồng nhuận. Hắn không
chịu nổi sự tấn công của anh nữa, đánh lên lưng anh ra hiệu. Phạm Đình
Vỹ hiểu ý, dù không đã ghiền cũng phải luyến tiết tách môi ra, liếm đi
sợi chỉ bạc vươn trên môi hắn.
Võ Tự Minh bị hôn đến mềm nhũn
người, hoàn toàn dựa vào anh mới có thể đứng vững, đôi mắt lóng lánh một tầng hơi nước, bờ môi bóng loáng ánh nước. Đôi môi của Võ Tự Minh hơi
sưng đỏ, nếu tinh mắt sẽ phát hiện khóe môi dưới của hắn có một chút vết rách da. Có thể thấy nụ hôn vừa rồi có bao nhiêu nồng nàn, bao nhiêu
kịch liệt.
Ôm chặt người trong lòng, Phạm Đình Vỹ cọ đầu bên tai hắn, anh cất lên giọng nói trầm thấp từ tính: “Anh tin em, nhưng anh vẫn
không ngăn được nỗi bất an trong lòng, xin lỗi.”
“Anh có lỗi gì
chứ.” Võ Tự Minh không cho là thế, nhỏ giọng nói: “Em cũng ghen mà, anh
không phát hiện sao? Em cản trước người anh chính là không muốn cho cô
ta đến gần anh. Sau này không cần bận tâm cô ta nữa, được không?”
Anh thấp giọng “ừ” một tiếng.
Võ Tự Minh vỗ vỗ lên lưng anh, nói nhỏ vào tai anh: “Anh đẩy em.”
“Hửm?” Phạm Đình Vỹ không hiểu ý của hắn là gì.
Môi Võ Tự Minh cong cong, ngắn gọn giải thích: “Thân dưới của anh.”
Hai người rời khỏi phòng vệ sinh, Võ Tự Minh cầm bàn tay phải của anh, ngón cái xoa lên những dấu hình bán nguyệt trong lòng bàn tay. Móng tay anh
ghim vào da lưu lại dấu vết rất rõ ràng, có một chút tơ máu, cũng may
móng tay của anh đã được cắt tỉa gọn nếu không là đã đâm thấu vào trong
thịt. Dù anh nói không sao nhưng hắn vẫn không đành lòng nhìn anh như
thế.
Hắn giật giật tay anh, nói: “Em muốn tìm Tô Cảnh Phong nói
chuyện một chút, Đan Thy hình như cũng có ý định tham gia bộ phim này,
em không muốn làm việc chung với cô ta.”
Phạm Đình Vỹ dừng bước, tay xoa xoa cổ tay bị anh nắm đau, chắc chắn nói: “Yên tâm đi, chuyện này để anh giải quyết.”
“Hả? Anh giải quyết bằng cách nào?”
Theo Võ Tự Minh biết thì Phạm Đình Vỹ không có hoạt động nào liên quan đến
ngành giải trí, hắn không biết anh nói giải quyết là giải quyết thế nào
nên tò mò hỏi.
“Công ty quản lý của cô ta.”
.
.
.
Trong nhà vệ sinh…
Khóe miệng Phạm Đình Vỹ giật giật, bắt đắc dĩ nhéo nhéo eo hắn, phát ra từng chữ đầy nhẫn nhịn: “Đừng nhúc nhích, để anh ôm em thêm một chút.”