Nhưng mà, trong nháy mắt, mạt hàn khí này lập tức biến mất không dấu
vết, Ninh Tiêu cho dù muốn tìm cũng tìm không thấy, mà rất nhanh cô cũng không có tâm tư đi tìm, bởi vì, di động của cô lại vang lên.
Rõ
ràng sau khi nhận điện thoại, cô cũng đã để điện thoại cách khá xa,
nhưng cho dù là như vậy, vẫn có thể từ phía loa nghe được tiếng hét chói tai của cha Ninh, cái gì mà cánh đủ lớn, phản rồi, nuôi mười tám năm
không bằng nuôi một con chó...Vì sao bây giờ vẫn chưa quay về, nếu như
bây giờ không trở về thì sau này cũng đừng trở về nữa....Những câu từ
nửa uy hiếp đến mắng chửi không ngừng vang lên, Ninh Tiêu không cần
nghe, dùng chân cũng có thể đoán được đối phương muốn nói gì, thật sự
cũng không có tâm tư nghe đối phương nói, vì thế trực tiếp ném di động
lên sô pha, một bên nhỏ giọng mà ca hát, một bên thì ngồi trên bàn trang điểm bắt đầu make up lại một chút.
Mặc kệ về sau có ở trong cái giới giải trí này hay không, nhưng ai bảo bây giờ cô còn đang ở trong chương trình tuyển tú này, còn có chút danh khí, Ninh Tiêu cô, nếu không làm
thì thôi, nếu đã làm thì phải là làm tốt nhất, bất luận như thế nào,
hiện tại cô mới không để cho đám paparazzi vẫn luôn canh chừng ngoài đó
chụp được khuôn mặt tiều tụy đâu, một bức ảnh chụp cũng đều không thể,
chờ sau khi thân phận của cô bị lôi ra ngoài ánh sáng, thứ còn lại chỉ
có mình khuôn mặt này thôi a!
Ai, hơn nữa, nguyên chủ của vị diện này cũng giống với khuôn mặt của nàng nhất trong số các vị diện trước,
cũng là khuôn mặt đẹp nhất.
Chỉ cần nhìn như vậy, chuyện gì cũng
không làm đều sẽ thấy được cảnh đẹp ý vui, hazzz, có khuôn mặt như vậy,
vì sao lại cứ phải đi trên con đường hắc hóa của nữ phụ đây?
Mà chờ
Ninh Tiêu trang điểm thay quần áo xong, thu thập lại mọi thứ, lại lấy di động của mình đang đặt trên sô pha, lúc này mới phát hiện di động đã
tối đen, ấn hai lần, không phản ứng, ặc, có lẽ là tắt nguồn đi.
Dùng đầu ngón chân cũng biết cha Ninh mẹ Ninh ở đầu dây bên kia nghe thấy âm thanh báo tắt máy, sẽ tức giận đến nỗi dậm chân như thế nào, ngô,...Như vậy thì sao chứ, dù sao cũng không có quan hệ với cô.
Lúc cô ra
khỏi khu biệt thự dành cho mấy cô gái tham gia chương trình tuyển tú,
sắc trời đã có chút đen, Ninh Tiêu ngẩng đầu nhìn bầu trời hai màu đỏ
cam đan xen không phân biệt được ở phía xa xa, không nghĩ tới đã trễ thế này...
Nếu đều đã trễ thế này rồi, vậy đương nhiên ---
Muốn đi ăn ngon a!
Theo như cô biết, vì xuất đạo, vì để được xuất hiện trước ống kính, nên mấy
cô gái nhỏ này mặc dù đã gầy nhưng vẫn muốn gầy thêm, ngay cả đại tiểu
thư Ninh Tiêu không coi ai ra gì cũng không ngoại lệ, cô kiêu ngạo không cho phép chính mình khi lọt vào màn ảnh có bất kỳ một chút thịt thừa
nào, từ buổi sáng đến giờ, vừa nhảy vừa hát thời gian hoạt động dài như
vậy, nhưng bất quá cũng mới chỉ ăn vài miếng rau cải, mấy quả cà chua
bi, cộng thêm hai miếng ức gà luộc nhạt nhẽo, chậc chậc, cô nói mà,
trách không được vừa mới xuyên qua đây đã cảm thấy dạ dày bên trong
dường như đang thiếu chút gì đó, tay chân cũng có chút nhũn ra, còn
tưởng là bị gì đó?
Nghĩ như vậy, cái gì cốt truyện xưa, nữ chính nữ
phụ, cha nuôi mẹ nuôi, cha ruột mẹ ruột, tất cả đều bị Ninh Tiêu nháy
mắt vứt sau đầu, mở ví tiền ra, nhìn thấy trong đó là đủ màu sắc của thẻ tín dụng, thẻ ngân hàng, Ninh Tiêu cảm thấy di động hết pin màn hình
tối đen gì đó, cũng không phải là chuyện gì quan trọng, không thể trả
bằng quẹt di động, chẳng lẽ còn không phải là còn thể quẹt thẻ sao?
Ngay lập tức, Ninh Tiêu liền nở nụ cười còn muốn xán lạn hơn cả hoàng hôn ở
chân trời, đi thẳng đến quảng trường đông đúc nhất thành phố.
Nhưng cô không biết rằng bên này mình đang ăn ăn uống uống mua mua mua suиɠ
sướиɠ như thần tiên, bên kia hai đôi vợ chồng Ninh gia cùng Chúc gia lại là không thể cười được-----
"Sao lại thế này? Có phải điện thoại thật sự tắt máy rồi hay không? Phản, thật sự phản! Chúng ta nuôi nó lớn như vậy là để cho nó cúp máy điện thoại của ba mẹ sao, còn tưởng cố ý
tắt mày là tìm không thấy người sao? Thái độ gì đây? Từ nhỏ đến lớn vẫn
luôn không nghe lời, trên mặt thì âm u, ngay cả cười một cái cũng không
có, giống như là cha mẹ chết, phi phi...Ai, tôi hiện tại không cần phải
phi phi, dù sao cũng không phải là mẹ ruột của nó! Nhanh chóng đi tìm nó trở về, đem nó trở về, tôi hiện tại một chút cũng không muốn nhìn thấy
nó, tôi đã nói Thẩm Vận tôi xinh đẹp quý phái, sao có thể sinh ra cái
loại bùn nhão không trét nổi tường như nó, thành tích không được, nhân
phẩm cũng không được, tính cách càng là rối tung rối mù..."
"Ai, tư
liệu của đứa bé Chúc Huyên mà Lily đưa ông đã xem qua chưa? Mặc dù sống
trong gia đình bình thường nhưng từ nhỏ đến lớn vẫn luôn đạt được hạng
nhất, thi đại học lại là thủ khoa của tỉnh, tri thư đạt lý, ngoan ngoãn
hiểu chuyện, những người gặp qua không có ai là nói nó không tốt, cười
rộ lên một cái cũng ngọt ngào, có có má lúm đồng tiền giống tôi....."
Nói đến con gái ruột của mình, trên mặt mẹ Ninh lại không tự chủ được mà mang tươi cười nhàn nhạt.
Ngay cả cha Ninh đang bực bội vì không gọi điện thoại được nghe thấy vậy
khóe miệng cũng hơi cong lên, nhưng rất nhanh, di động lại truyền đến âm thanh "Người gọi tạm thời không nghe máy..."Âm thanh nhắc nhở vừa vang
lên, sắc mặt liền nhanh chóng âm trầm lại.
Nhưng ngay sau đó di
động của ông ta lại vang lên, vừa nghe thấy tiếng chuông, mẹ Ninh đang ở một bên tưởng tượng dáng vẻ ngoan ngoãn của con gái Chúc Huyên của mình như thế nào liền nghiêng đầu qua liếc mắt một cái, vừa nhìn thấy cái
tên lập lòe phía trên, lập tức hừ lạnh một cái, "Lại là bọn Phương tổng? Mấy người cũng thật nhiều trò...."
Bà ta thậm chí còn nói chưa xong, di động của chính mình cũng đã vang lên.
Bà ta cầm điện thoại lên, thậm chí nhìn cũng không nhìn một cái, giọng nói của cha Ninh cũng lạnh lùng mà vang lên, "Tôi thấy bà cũng không thiếu
nhiều..."
Giọng nói vừa dứt, hai người liền cho nhau một ánh mắt, trợn mắt nhìn đối phương một cái liền bắt đầu nhìn xem tin nhắn trên
Wechat của mình với vẻ mặt mong đợi.
Sau khi trả lời xong, mẹ
Ninh liền họ nhẹ, "Kia chuyện đó, buổi tối mấy người Nhã Bình rủ tôi đi
spa a, sẽ về muộn một chút, nếu đứa con gái bất hiếu kia mà quay về, ông lại điện thoại cho tôi, dù sao chờ ngày mai con gái ngoan Chúc Huyên
cùng ba mẹ nó tới, tôi khẳng định sẽ ở nhà!"
Nghe vậy, cha Ninh cũng sờ sờ mũi, "Tùy bà, tôi buổi tối cũng cùng bọn Phương tổng đi uống trà, cũng sẽ không trở về..."
Người đàn ông cũng không thèm để ý cái lý do đi uống trà buổi tối có bao nhiêu vô lý.
Hai người đều đã nói xong lý do, trong lòng liền hiểu rõ mà trước sau đi
lên lầu, một lúc sau, mẹ Ninh mặc một cái váy màu bạc xẻ cao đính sequin không liên quan gì đến việc spa, bên ngoài mặc một chiếc áo lông màu
xanh lá cây. Cha Ninh chải tóc đến sáng bóng, trên người còn xịt nước
hoa nam đến nỗi đứng xa mười mét vẫn còn có thể ngửi được.
Nhưng
mặc dù như vậy, hai người cũng có thể làm như không thấy gì mà đi xuống
lầu, rất nhanh đã ra đến cửa, giọng nói ngầm cảnh cáo của cha Ninh lúc
này mới vang lên, "Lúc trước là đứa con gái giả Ninh Tiêu trước mặt, hai người chúng ta không cần cố kỵ không nói, về sau trước mặt là con gái
Chúc Huyên chân chính nên không thể không kiêng nể gì nữa, cho dù bà
không biết xấu hổ, nhưng tôi vẫn còn cần mặt mũi!"
"Được rồi được
rồi, cho dù ông không nhắc nhở, tôi cũng biết, tiểu cô nương ngoan ngoãn như Chúc Huyên, tôi cũng không có ý nghĩ dạy hư con gái tốt của mình!
Đi thôi!"
Mẹ Ninh quyến rũ mà nâng nâng tay, lắc mông đi vào
gara, lái một chiếc xe thể thao màu đỏ rực đi, cha Ninh thấy bóng dáng
xe thể thao đã đi xa thì cười nhạt rồi lái xe của mình đi.
Mà thú vị chính là, không bao lâu sau, hai vợ chồng bọn họ lại gặp nhau ở cùng một chỗ.
Mà cùng lúc đó, Chúc gia.
Sau khi cha Chúc cúp điện thoại, mẹ Chúc ban đầu chỉ là rơi lệ ngay sau đó
liền lập tức nhỏ giọng mà khóc nức nở lên, "Như thế nào....Như thế nào
lại không phải? Huyên Huyên của tôi ngoan ngoãn như vậy, như thế nào lại không phải đây, lão Chúc..."
Nghe xong lời này, trong lòng cha
Chúc cũng tràn đầy hụt hẫng, đúng vậy, tiểu tâm can bảo bối tốt như vậy
làm sao lại không thuộc về hai người bọn họ đây, càng đừng nói đến đứa
con gái ruột kia cũng không phải là bọn họ chưa thấy qua, luận giáo
dưỡng một chút cũng không có giáo dưỡng, tính tình lại càng là ác liệt
hơn người, chỉ liếc mắt một cái cũng khiến cho người ta cảm thấy bất
hạnh, ai có thể nghĩ đến....
Ai.
Ninh Tiêu cũng không biết
chính mình đã mang đến cho hai đôi vợ chồng Ninh, Chúc nhiều phiền não
như vậy, mà cho dù lúc này biết, chỉ sợ cũng là hoàn toàn không để ý.
Sau khi ăn uống no đủ, cô quay về nhà họ Ninh, đứng trong đại sảnh của Ninh gia tối đen như mực, lạnh lẽo như băng, cảnh tượng như vậy cũng không
biết nguyên chủ đã gặp qua bao nhiêu lần, tâm bắt đầu từ sợ hãi bất an
cũng dần dần trở thành thất vọng cùng trào phúng, thậm chí là không để ý chút nào.
Cùng cha Ninh mẹ Ning ở chung nhiều năm như vậy mà
nguyên chủ còn không thèm để ý, đối với bọn họ Ninh Tiêu một chút tình
cảm cũng không có nên tự nhiên là không quan tâm, dù sao thì tình huống
như vậy cô cũng đã sớm đoán được.
Hiếm có bậc cha mẹ như thế nào
mà giống như bọn họ, đương nhiên, đây là tình huống khi con gái của bọn
họ là Ninh Tiêu, đổi thành nữ chủ Chúc Huyên, bọn họ chưa bao giờ ở bên
ngoài làm mấy chuyện lung tung rối loạn ảnh hưởng đến cô ta một chút,
thậm chí còn dần dần học được cách hồi tâm, ngày ngày ở nhà sắm vai ba
mẹ tốt, thậm chí còn bởi vì diễn quá sâu, mà hai cái người giảo hoạt này còn phát sinh ra loại tình cảm khác thường với nhau, trở thành một đôi
vợ chồng ân ái thực sự trong suy nghĩ của nữ chủ.
Chậc.
Nghĩ
đến đây, ngón tay thon dài trắng nõn của Ninh Tiêu vuốt nhẹ lên cánh cửa lạnh lẽo, sau đó liền giơ tay lên ngáp một cái, đi lên lầu về phòng ngủ của mình.
Nguyên chủ chính là một tiểu kiều kiều, không thể
không nói, tật xấu còn rất nhiều, khác giường không nói, ngay cả trong
phòng có mùi không đúng, cũng sẽ mất ngủ. Nhưng mà, vì nam chủ Lâm Nhĩ
Đông mà tham gia chương trình tuyển tú, mà nhẫn nhịn. Chính vì vậy, đã
có hai ba ngày không có được một giấc ngủ ngon, cứ duy trì trạng thái
như vậy, nào còn có tâm tư đi huấn luyện, chỉ riêng việc có thể rời được giường cũng đã là rất cố gắng rôi.
Mà hiện tại sau khi ăn uống no đủ, cơn buồn ngủ bắt đầu ập đến.
Cơ hồ chỉ vừa mới dựa lưng vào giường, cả người liền nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Thân thể mệt mỏi khiến cho thần hồn của Ninh Tiêu hoàn toàn mất đi trong một khoảng thời gian, chính vì vậy nên không thể phát hiện được sau khi cô
vừa chìm vào giấc ngủ, giây tiếp theo, một bóng người liền xuất hiện ở
trước giường của cô.
Thiếu niên Cố Mẫn nhìn hoàn cảnh bốn phía xung
quanh lạ lẫm, màu đỏ tươi trong hai tròng mắt đều là nghi hoặc cùng khó
hiểu, nơi này hình như cùng với thôn Thanh Sơn hoàn toàn không giống
nhau, còn có...Kỳ diệu.
Hắn hơi hơi nghiêng đầu, nàng, là ai?
Nghĩ như vậy, hắn liền duỗi tay về phía khuôn mặt đang ngủ say của Ninh
Tiêu, không nghĩ đến bàn tay của mình lại xuyên qua khuôn mặt cô, một
cái chớp mắt mang theo lạnh lẽo khiến cho Ninh Tiêu theo bản năng mà
nhíu nhíu mày.
Thấy vậy, Cố Mẫn chậm rãi thu hồi tay, nương theo
ánh trăng nhìn bàn tay mình nửa ngày, sau đó cả người vô ý thức mà bay
bay ra ngoài.
Hắn chưa từng gặp qua căn phòng như vậy, cũng chưa từng gặp những đồ vật bài trí như vậy, tất cả thật là kỳ diệu....
Cố Mẫn cũng không biết mình du đãng trong căn phòng lớn này bao lâu, thẳng đến khi giọng nói của một người đàn ông từ bên ngoài truyền đến
"Ha
ha, tôi không có say.....Không có say, còn có thể uống, cô là ai? Tiểu
Mỹ, nhất định là Tiểu Mỹ, ha ha, đêm nay đã tới thì đừng
đi.....Không...Không được, con gái ruột của ông đây ngày mai sẽ trở về,
cũng không thể để cho nó thấy cô, không thể thấy, con bé chính là con
gái ruột, không phải là người mà cái loại hàng giả kia có thể so sánh
được, tôi cũng không dám để cho nó nhìn thấy mấy người, đêm nay không
thể ở lại, yên tâm, hôm nay gia cao hứng, thẻ này cầm đi, tùy tiện quét, ha ha, qua mấy ngày nữa tôi lại đi tìm cái tiểu yêu tinh cô ~"
"Đáng ghét ~ Ninh thiếu Em đây chỉ có thể đưa ngài đến nơi này!"
"Được, quay về đi.....Ha ha, quay về đi....."
Sau khi cuộc đối thoại chấm dứt, rất nhanh người kia đã ngồi lên xe rời đi
rồi, còn con ma men bên này thì đứng ở cửa mân mê một lúc, lúc này mới
mở cửa ra, ngã trái ngã phải mà đi vào.
Người đàn ông tay lôi kéo cà
vạt, vừa mới chuẩn bị lớn tiếng kêu quản gia trong nhà, giây tiếp theo
liền thấy được Cố Mẫn mặt vô biểu tình mà bay bay lại chỗ ông ta.
Thấy vậy, người đàn ông dừng sức chớp chớp mắt, giây tiếp theo, biệt thự của Ninh gia liền vang lên một trận tiếng hét thất thanh như gà gáy bị
người bóp cổ!
Cùng lúc đó, Ninh Tiêu bị tỉnh liền nhẹ nhíu mày, kéo chăn qua đỉnh đâu.
Mà cha Ninh bị Cố Mẫn dọa cho chết khiếp mà phát ra đủ loại tiếng hét
trong biệt thự, cũng biết bộ dạng của chính mình bây giờ không thể để
cho người khác thấy được, Cổ Mẫn chớp chớp mắt, lại lần nữa bay bay trở
về phòng của Ninh Tiêu, nhìn chằm chằm cô gái trên giường hồi lâu, lúc
này mới chuyển đi.
Nhưng mà hắn cũng không lựa chọn quay về bên
trong miếng huyết ngọc, mà là học theo bộ dạng của Ninh Tiêu, thử nằm
xuống bên cạnh cô, còn học theo bộ dạng của cô mà đắp chăn cho mình, đắp lên vẫn chưa thỏa mãn, lại tiếp tục học theo bộ dạng của Ninh Tiêu, một tay kéo chăn lên đến đỉnh đầu, giống như đối phương mà đem sức vùi
người vào trong chăn, cái mũi nhẹ nhàng ngửi mùi hương nhàn nhạt trong
chăn, lúc này mới thỏa mãn mà khép lại đôi mắt đỏ đỏ của mình.
Hoàn toàn không quan tâm đến việc bởi vì mình vừa xuất hiện mà khiến cho Ninh gia nháo đến long trời lở đất.
Buổi sáng ngày hôm sau, Ninh Tiêu gần như là đột ngột bị đánh thức, dưới lầu cũng không biết là đang làm gì, ồn ào nhốn nháo đến không chịu được,
cửa phòng cũng bị người bên ngoài phanh phanh phanh mà gõ, làm hại cô
cho dù muốn ngủ cũng không ngủ được.
Nhẫn nại hồi lâu, lúc này
Ninh Tiêu mới thở hắt ra một hơi thật sâu, đột nhiên mở to mắt, lại giây tiếp theo sau khi mở to mắt, đồng tử đột nhiên co rụt lại.
Ngủ dậy một giấc,
Trong lòng ngực cô,
Có người.
Cúi đầu -------
Ninh Tiêu liền lập tức đối diện với một đôi mắt có tròng mắt đỏ tươi.