Nghĩ đến đây, Ninh Tiêu nhẹ nhàng thở phào, chỉ cảm thấy dường như
nguyên chủ Ninh Tiêu rơi vào kết cục như vậy, tựa hồ có thể trách ai----
Chẳng hạn như, cha Ninh mẹ Ninh không chịu trách nhiệm, sinh mà không dưỡng,
lại trong nháy mắt gặp được con ruột của mình liền quăng Ninh Tiêu như
giày rách, một chút tình cảm cũng không có. Phải biết rằng con gái của
bọn họ ở chỗ cha mẹ ruột của Ninh Tiêu chưa từng chịu qua một chút ủy
khuất, mới có thể có được tính cách lạc quan như vậy, giống như một mặt
trời nhỏ, nhưng bọn họ lại đối đãi với con gái nhà người ta như thế nào? Còn ở trong lòng mà oán trách Ninh Tiêu cướp đi mười tám năm ngày ngày
sống trong phú quý của con gái bảo bối Chúc Huyên nhà bọn họ, thậm chí
khi cô ta dấn thân vào giới giải trí cô còn không dấu vết mà chèn ép
người ta, rốt cuộc ai bảo cô lúc trước lại cố tình nhằm vào Chúc Huyên,
thậm chí còn ở trong chương trình tuyển tú "Đào tạo thần tượng", không
ngừng dùng thủ đoạn mà cướp đi vị trí Center của cô ta.
Chẳng hạn
như, cha Chúc mẹ Chúc lạnh nhạt vô tình, thiên vị bất công. Quả thật, nữ chủ Chúc Huyên là tâm can bảo bối mà bọn họ đã yêu thương suốt mười tám năm, quả thật, thời điểm mới gặp mặt bọn họ nguyên chủ Ninh Tiêu luôn
bày ra vẻ mặt kiêu căng ngạo mạn, bức người quá đáng. Nhưng rốt cuộc vì
sao cô lại hình thành tính cách như vậy, bọn họ trước nay đều chưa từng
tìm hiểu qua, chỉ một lòng một dạ nghĩ đến con gái bảo bổi Chúc Huyện
phải rời xa mình, về sau chính là con gái nhà người ta, không thể thân
mật khăng khít giống như trước đây với bọn họ nữa, hoàn toàn không rảnh
mà lo cho nguyên chủ Ninh Tiêu. Sau khi Chúc Huyên nhận được đôi cha mẹ
giàu có, nhưng vẫn đối đãi thân cận với bọn họ như cũ, khiến cho bọn họ
mừng rỡ như điên. Ngày ngày chuẩn bị canh bổ cho cô ta, nên cũng thường
xuyên quên đi phần của con gái ruột Ninh Tiêu, thời điểm ở chung với
Ninh Tiêu, trừ bỏ cảm giác lạ lẫm thì cũng chỉ là xấu hổ mà thăm hỏi,
cũng không cảm thấy hành vi của mình có vấn đề gì.
Đặc biệt là, thời
điểm cuối cốt truyện, Chúc Huyên bất quá tùy ý mà hồng hồng mắt rơi hai
giọt nước mắt, cha Chúc mẹ Chúc liền lập tức cảm thấy áy náy trong lòng, lấy cái cớ tổ chức sinh nhật mà gọi Ninh Tiêu tới, dẫn đến kết cục này, mặc dù bướng bỉnh, nhưng trong lòng Ninh Tiêu vẫn mong đợi cái gì đó
gọi là tình thương ba mẹ nên đã bị lừa tới, cuối cùng dẫn đến việc Cố
Mẫn bị hôi phi yên diệt, Ninh Tiêu chết không nhắm mắt....
Nhưng dường như lại không thể trách ai được----
Rốt cuộc, những chuyện đó, những lời ác ý khắc nghiệt đều do chính tay cô làm, cũng là chính miệng cô nói.
Lại nói, cô không phải là con ruột của cha Ninh mẹ Ninh, vì vậy nên hai vợ chồng bọn họ dựa vào cái gì mà phải đối tốt với cô.
Nam chủ Lâm Nhĩ Đông từ nhỏ đã bị cô dây dưa, trực tiếp biến thành một núi
băng di động, sau đó lại gặp được chân ái của mình, cô còn ở bên trong
mà vu oan hãm hại, anh ta dựa vào cái gì mà sẽ yêu cô.
Nữ chủ Chúc
Huyên càng là chưa bao giờ oán hận cô, cũng chưa bao giờ đối với cô làm
chuyện gì, còn vẫn luôn muốn chung sống với cô thật tốt, nhưng cô lại
vẫn luôn hãm hại người ta, chính vì vậy cô ta vì cái gì không thể đánh
trả.
Tâm ý của cha Chúc mẹ Chúc không thể nhất thời mà thay đổi,
vì vậy nên quá thiên vị cho Chúc Huyên, mà không rảnh lo cho cô, cũng
coi như third là chuyện thường tình, cô dựa vào cái gì mà không thể hiểu được.
Nhưng mà làm sao bây giờ a?
Cô chính là người kỳ
quái như vậy, không sợ chia ít, chỉ sợ chia không đều, không có bất luận người nào là thánh hiền, chuyện như vậy cứ ngày càng tích lũy nhiều
lên, vốn là bị cha Ninh mẹ Ninh nuôi dưỡng đến nỗi tam quan vô cùng bất
chính sớm đã ở vực sâu lung lay sắp đổ, nhưng vĩnh viễn không có một
người nào tới kéo cô lại, dù chỉ là một lần, chính vì vậy nên tự nhiên
Ninh Tiêu sẽ rơi xuống vực sâu hắc ám bên trong.
Sau khi nghĩ xong
những chuyện này, Ninh Tiêu rốt cuộc cũng hồi phục lại tinh thần, lúc
này mới phát hiện chương trình rất nhanh liền kết thúc, hai người dẫn
chương trình một nam một nữ trên sân khấu đang nói về trận chung kết,
chờ sau khi nói xong một tràng lời cảm ơn, người đàn ông dẫn chương
trình với mái tóc xoăn bỗng nhiên nhìn về phía máy quay đang phát sóng
trực tiếp lộ ra một nụ cười úp úp mở mở.
"...Chương trình hôm nay đến đây là kết thúc, nhưng mà --- tuần sau "Đào tạo thần tượng" của
chúng ta sẽ chào đón một số khách mời nặng ký tới giúp đỡ các cô gái của chúng ta, chúng ta hãy chuyển sự chú ý của mình để xem qua các dự đoán
nhân vật và từ khóa của những khách mời này trên màn hình lớn."
Nghe thấy vậy, Ninh Tiêu cũng biết nghe lời mà đem tầm mắt chuyển đến màn
hình lớn cách đó không xa, còn chưa kịp nhìn xem, liền thấy sân khấu
phía dưới một trận xôn xao, thậm chí ngay cả cô gái ngồi ở vị trí thứ ba bên trái của cô cũng đè thấp giọng mà hét lên.
"A a a a, trời ạ, cái vị thứ nhất kia, thứ nhất tuyệt đối là Lâm Nhĩ Đông, là nam thần của
tôi, anh ấy sao có thể đến đây a, đời này của tôi thật đáng giá, đáng
giá, đáng giá! Huyện Huyên cậu mau xem a, trên màn hình còn có ba từ gợi ý, ảnh đế, băng sơn, bóng điện quang, không phải Lâm Nhĩ Đông thì còn
có thể là ai a! Ô ô ô..."
Nghe được cô gái ở vị trí thứ ba kích
động nói như vậy, nữ chủ Chúc Huyên ngồi ở một bên tủm tỉm mà nhìn cô ấy cười, trong đầu nghĩ đến cái người ngoài ý muốn nghe được giọng hát của cô ta, cười ôn nhu mà khuyên cô ta tham gia "Đào tạo thần tượng", thậm
chí còn bảo người đại diện của mình liên hệ với cô ta, như thế nào lại
nhìn không ra được một chút gọi là người đàn ông lạnh lùng, ánh mắt của
cô gái cũng không tự giác được mà trở nên nhu hòa hơn, đến bây giờ, cô
ta cũng chỉ dám tán gẫu với anh trên Wechat vài câu, tuần sau nếu là anh ta đến đây, cô ta nhất định phải nỗ lực mà cướp đoạt cơ hội hợp tác với anh, trong lòng Chúc Huyên âm thầm giơ nắm tay.
Mà đồng thời, Ninh Tiêu ngồi ở vị trí Center lại trực tiếp nhướng mày.
Xem ra thời gian cô xuyên qua đây có chút không khéo a, thời gian này,
chính là lúc mà thân phận của cô và nữ chủ Chúc Huyên bị phơi bày ra ánh sáng a.
Vốn dĩ lúc này, nguyên chủ Ninh Tiêu hình như mới đạt
được vị trí Center, lại nghe nói Lâm Nhĩ Đông tuần sau sẽ đến, nghĩ là
anh ta vì mình mà đến, nên xuân phong đắc ý, thậm chí thời điểm mấy cô
gái kia ngồi thảo luận sôi nổi Lâm Nhĩ Đông sẽ hợp tác biểu diễn tiết
mục với ai, cô không hề nghĩ ngợi mà trực tiếp nhảy ra, cực kỳ chanh
chua mà nói mấy lời khắc nghiệt, bảo bọn họ mấy con chim sẻ ríu rít đừng nghĩ nữa, muốn cùng Lâm Nhĩ Đông hợp tác? Một người hai người cũng
không đi tiểu mà soi lại bộ dạng nghèo kiết hủ lậu của mình, bọn họ xứng sao? Hơn nữa, vị trí của cô là Center, cho dù có tuyển cũng là cô đến
tuyển trước, nói cách khác chính là, chuyện cô và Lâm Nhĩ Đông hợp tác
đã định rồi những người khác nghĩ cũng đừng nghĩ, bởi vì, có muốn cũng
không được.
Đương nhiên, khi đó lời nói của Ninh Tiêu muốn có bao
nhiêu tàn nhẫn liền có bấy nhiêu tàn nhẫn, lúc sau Lâm Nhĩ Đông lại chọn Chúc Huyền, mặt cô liền bị đánh đến vang, rốt cuộc cũng là nữ phụ, còn
không phải là dùng để cho nữ chủ vả mặt sao!
Càng đừng nói khi
đó, thân phận của hai người bọn họ đã bại lộ, thù mới hận cũ, nghĩ cũng
biết hôm phát sóng trực tiếp, sắc mặt Ninh Tiêu có bao nhiêu khó coi,
lại có bao nhiêu chật vật, thậm chí anti fan không quen nhìn mặt cô cũng chụp một đống ảnh có sắc mặt khó coi của cô, làm thành meme, lưu truyền rộng rãi.
Cô cũng trở thành một người điển hình tâm cơ trong giới giải trí, lòng dạ hẹp hòi, tính tình còn ra vẻ đại tiểu thư.
Ngược lại, Chúc Huyên là là hình tượng tiểu tiên nữ thanh thuần, là mối tình
đầu quốc dân, nhân duyên vô cùng tốt, là đại biểu cho một vầng thái
dương, thậm chí còn sau tiết mục này, mà sinh ra một đống fan CP với Lâm Nhĩ Đông, cũng tạo thành cơ sở kiên cố cho tình yêu sau này của hai
người bọn họ.
Chậc.
Buổi phát sóng hôm nay liền kết thúc dưới
sự úp úp mở mở của người dẫn chương trình, sự ngo ngoe rục rịch của
người xem, mấy cô gái nhỏ sau khi xuống sân khấu vẫn còn sôi nổi thảo
luận khách mời thần bí của tuần sau, vẻ mặt đặc biệt cao hứng phấn chấn, thẳng đến khi Ninh Tiêu mắt nhìn thẳng mà đi ngang qua bọn họ, một đám
chim sẻ nhỏ lúc này mới một người hai người mà an tĩnh lại, sau đó cho
nhau ánh mắt mờ mịt nhìn người bên cạnh...
Sau khi Ninh Tiêu đi
qua chỗ bọn họ, trong đó có một cô gái nghĩ sao nói vậy lúc này mới
không phục mà mở miệng, "Thần khí cái gì mà thần khí a!"
"Hiểu Văn!" Một người bên cạnh vội vàng mà lôi kéo cánh tay cô ấy.
Vị đại tiểu thư Ninh Tiêu này rốt cuộc thích mang thù bao nhiêu, ở đây
không người nào không biết? Lần trước A Phàm bất quá chỉ là không phục,
nhỏ giọng lẩm bẩm hai câu, kết quả thì sao? Trong buổi biểu diễn trực
tiếp của tuần thứ hai, chính là một khung hình cô ấy cũng không được
lên, cuối cùng dẫn đến việc khán giả không có ấn tượng gì nên không bình chọn, khóc nức nở mà thu thập hành lý rời đi, Hiểu Văn như thế nào lại
không nhớ đây!
"Vốn dĩ là vậy, chẳng lẽ tôi nói sai rồi? Người sáng
suốt đều có thể nhìn ra được, vừa mới ở sân khấu rốt cuộc là ai làm tốt, người nào đó mặt mày nhăn nhó, tập luyện cũng ngại mệt, bày ra sắc mặt, không có thứ gì ngoài khuôn mặt, căn bản là không có một chút kỹ năng
biểu diễn tại sao có thể đánh bại được Chúc Huyên mỗi ngày đều tập luyện đến nửa đêm, cầm được vị trí Center, rốt cuộc chương trình này có còn
công bằng hay không? Rốt cuộc bại dưới một người như vậy, tôi mới sẽ
không cam tâm, mà chỉ cảm thấy thẹn!"
Càng nói giọng càng lớn, khiến cho Ninh Tiêu muốn giả vờ không nghe thấy cũng khó.
Ân, chính là như vậy, nữ chủ chính là luôn đợi một người lại một người đến che chở, thậm chí không cần đợi cô ta mở miệng.
Vì thế mọi người nhìn thấy cô gái dáng người lả lướt quyến rũ đang đi tuốt phía trước, chậm rãi ngừng lại, sau đó chậm rãi quay đầu, lông mi nhẹ
nhàng nhấc lên, nhướng mày.
Mặc dù bọn họ là đối thủ cạnh tranh,
nhưng không thể không thừa nhận, vị Ninh đại tiểu thư này chính là vưu
vật nhân gian không hơn không kém, giơ tay nhấc chân, ngay cả bọn họ là
con gái cũng đều cảm thấy cảm xúc mênh mông, còn có, cũng không biết có
phải là ảo giác của bọn họ hay không, vì cái gì mà cảm thấy yêu nghiệt
này hôm nay càng trở nên kinh tâm động phách, rõ ràng phía trước mặt
trời nhỏ của bọn họ, tiểu thiên sứ Chúc Huyên đi cùng cô một chỗ, còn
không phân cao thấp, thậm chí có lúc ngẫu nhiên cô ta cười đến xán lạn,
còn thắng cô hai phần
Mà như thế nào hiện tại nhìn thấy, Ninh
Tiêu cái loại sống trong vinh hoa phú quý, so với Chúc Huyên như hoa lan trong u cốc, Chúc Huyên liền kém cạnh hơn, thậm chí trên người Ninh
Tiêu còn có một chút lười biếng nhưng không mất đi khí chất cao quý,
khiến cho ngay cả Hiểu Văn vừa mở miệng khiêu khích cũng theo bản năng
mà ngừng thở, im lặng chờ Ninh Tiêu bước đến đây.
Bất quá chỉ một cái quay đầu lại, một cái ngước mắt, Ninh Tiêu nháy mắt liền trấn trụ được
những người đang đứng ở đây, trừ bỏ Chúc Huyên, những người khác vẫn
chưa phản ứng được.
Thấy vậy, đôi mắt Chúc Huyên ảm đạm.
Cũng là sau khi vào cái vòng này, cô ta mới biết được một ít quy tắc của
hiện thực xã hội tàn khốc này, nếu muốn đi xa trong giới giải trí, mà
không có người chống lưng, sợ là cơ hội để cất bước cũng đều không có. Ở trong nhà, tuy rằng ba mẹ cô ta từ nhỏ đến lớn đều phủng cô ta trong
lòng bàn tay như công chúa, nhưng trong mắt người khác, cô ta bất quá
chỉ là một người qua đường Giáp trong mắt bọn họ, không có người sẽ quan tâm cô ta, muốn đạt được thứ gì chỉ có thể tự mình nỗ lực dành lấy mà
thôi.
Nhưng đối với một số người có thể quá may mắn, muốn cái gì
có cái đó, ngay cả tham gia chương trình, cũng là tùy hứng tùy tiện,
không thích ai có thể loại bỏ người đó.
Thậm chí, ngay cả khí chất cao ngạo và cao quý của Ninh Tiêu cũng không phải là thứ mà cô ta có thể luyện ra được.
Không thể không thừa nhận, có tiền thật tốt a!
Mặc kệ, cô ta nhất định phải nỗ lực mà phấn đấu thật tốt, trở nên nổi bật!
Ninh Tiêu cũng không biết chỉ một động tác tùy ý của mình cũng có thể khiến
cho nữ chủ nghĩ nhiều như vậy, đúng lúc này, cả người hoàn toàn xoay
lại, ngay sau thấp giọng mà cười nhạo, ôm lấy hai tay, ung dung mà nhìn
nhóm nữ sinh đang nhìn về phía mình.
Tiếng cười của cô gái giống
như nước suối trong vắt trên khe núi, trực tiếp liền khiến cho những
người ban đầu còn đang nín thở lập tức hồi phục tinh thần lại.
Những người khác còn tốt, chỉ có Hiểu Văn vừa mới mở miệng khó dễ liền tức muốn hộc máu lên, "Cô cười cái gì!"
"Không có gì a, chỉ là muốn hỏi xem lời nói vừa nãy là ý của cô hay là ý của một người ưu tú nào đó?"
Ninh Tiêu câu môi hỏi.
Vừa nghe cô hỏi như vậy, hv đứng một bên còn chưa hiểu chuyện gì, Chúc
Huyên trực tiếp bị nhắc tới lại giật mình, đột nhiên ngẩng đầu lên vẫy
vẫy tay, "Không, không phải, không phải là ý của mình! Chuyện này không
phải là ý của mình!"
Đang êm đẹp, như thế nào liền chạy đến trên đầu cô ta?
Cô ta giành được vị trí thứ hai đã cảm thấy rất vui rồi, căn bản là không có một chút cái gì gọi là không phục a!
Vừa nghe thấy Chúc Huyên nói như vậy, Ninh Tiêu khẽ nâng cằm: "Nghe thấy
chưa? Con gái nhà người ta nói không có ý đó, nói cách khác là cô ta
thừa nhận thua dưới tay tôi, còn vô cùng chân thành đấy!"
Chúc Huyên: "..."
Tôi chưa bao giờ gặp qua loại người vô sỉ như vậy!
"Cho nên, nếu là cô không phục, thậm chí cảm thấy thẹn mà nói, không bằng
trước tiên đánh bại được bại tướng của tôi, sau đó lại khiêu chiến với
tôi như thế nào?" Ninh Tiêu bớt chút thời gian mà vươn ngón tay chỉ chỉ
vẻ mặt mộng bức ngạc nhiên của Chúc Huyên đang đứng một bên.
Chỉ
xong thậm chí còn không cho bất kỳ ai ở đây mở miệng, lại lần nữa nói
tiếp, "Còn chuyện cô nói thời điểm huấn luyện, ngại mệt còn bày sắc mặt, căn bản không có tốn sức luyện tập, tôi nghĩ là không thể không sửa lại cái suy nghĩ này của cô một chút, tôi không ngại mệt, cũng không phải
không nỗ lực, mà là những động tác đơn giản như vậy, tôi nhìn một cái
liền biết, vì cái gì phải đem thời gian sức lực của mình tập đi tập lại
một thứ mà mình đã biết như vậy, rốt cuộc là thể hiện mình đang nỗ lực,
hay đang thể hiện mình là con người ngu dốt? Thật là xin lỗi, phần cứng
của cái đầu óc này là cha mẹ cho, tôi sợ là cả đời muốn nỗ lực cũng
không đứng dậy được..."
Càng nói, khóe miệng Ninh Tiêu càng nhếch cao hơn.
Mấy cô gái đang liều mạng luyện tập ở chỗ này nháy mắt liền cảm thấy trong
lòng dường như có một mũi tên đâm vào, vô cùng đau đớn. Mà trong đó, có
lẽ nữ chủ Chúc Huyên là bị đâm đau nhất.
Trong lúc nhất thời, cơ
hồ tất cả mọi người đều đoán được rốt cuộc cái bình nước tưới của Ninh
Tiêu đang chứa thủ đoạn gì, tất cả đều hai mắt đỏ bừng mà nhìn về phía
cô.
Nhưng người am hiểu loại chuyện cãi nhau như thế này phải
thật nhanh, thật tàn nhẫn như Ninh Tiêu sao có thể cho bọn họ cơ hội mở
miệng, nếu không chẳng phải sẽ trở thành người đàn bà chanh chua thích
chửi đổng sao?
"A, còn có, cô nói tôi không có việc gì thì liền
ngồi vuốt ve khuôn mặt sao?" Vừa nói, Ninh Tiêu vừa duỗi tay khẽ vuốt ve khuôn mặt mình, sau đó bày ra vẻ mặt nghi hoặc khó hiểu nhìn bọn họ,
"Cái này chẳng lẽ có gì không đúng sao? Vốn dĩ đồ sứ tinh tế không phải
là cần bảo dưỡng tinh xảo sao? Còn một số ít gạch ngói, vốn là không có
cái gì, đương nhiên có thể bất chấp tất cả."
Vừa nói lời này Ninh Tiêu vừa mỉm cười, tầm mắt không hề rời khỏi Lý Hiểu Văn đã miệng trước đó.
Nếu là cô nhớ không lầm, ở giữa cốt truyện, chính là bởi vì lúc này xuất
đầu, nên quan hệ giữa Chúc Huyên với người này cũng tốt lên, trở thành
bạn tốt như hình với bóng, sau đó...
A, đối phương bị Ninh Tiêu thu mua, bạn tốt đấu nhau, quả thật là một trò hay!
Phải biết rằng trước khi quan hệ của hai người bọn họ chưa rạn nứt, nguyên
chủ Ninh Tiêu không ít lần bị người này trào phúng, lấy danh nghĩa đánh
vì bạn tốt của mình, chính vì vậy hai người bọn họ thường xuyên đấu đá,
khiến cho một ít paparazzi chụp một đống tư liệu sống, còn chưa có hoàn
toàn bạo hồng, đã tích góp được một đống tài liệu đen, Hiểu Văn này mặc
dù nhìn tùy tiện nhưng vì được bạn tốt của mình tin tưởng mà không tiếc
cả mạng sống, sau khi biết được thân phận của Chúc Huyên, có một khoảng
thời gian chạy lại chỗ cô ta đau khổ cầu xin, được đối phương tha thứ,
cha mẹ cô ta cũng không bị người khác chèn ép nữa, cô ta cũng có thể ở
trong giới giải trí hô mưa gọi gió, còn được một vai diễn kinh điển mà
vẫn được nhắc tới hồi lâu.
Chậc.
Đối với loại người này, Ninh Tiêu cũng sẽ không bủn xỉn mà cho cô ta một ít thuốc độc.
"Cô..."
Nếu nói lúc trước Lý Hiểu Văn còn tính toán lấy lòng Chúc Huyên, hơn nữa
bởi vì ghen ghét nên muốn mọi người tránh xa Ninh Tiêu, thì hiện Lý Hiểu Văn chỉ hận không thể tiến lên xé nát Ninh Tiêu, trên đời này sao lại
có loại người như vậy a!
Ngay cả Chúc Huyên đứng một bên cũng
không tán đồng mà nhìn sang Ninh Tiêu, rốt cuộc Lý Hiểu Văn xuất đầu
cũng vì cô ta, hiện tại lại bị Ninh Tiêu xé toạc hết ra, nếu cô ta cứ bo bo giữ mình thì có chút không được.
Nghĩ đến đây, Chúc Huyên vừa định mở miệng, nhưng dường như Ninh Tiêu nhận ra được ý định của cô ta, nên đã trước một bước mà mở miệng, vừa nói vừa quay người đi, "Đúng
rồi, nhớ rõ lần sau nếu muốn nói người khác, thì trước tiên hãy nhìn
biểu hiện của người ta trên sân khấu phát sóng trực tiếp, lại nhớ đến
chính mình, ở trong lòng có thể phục chính mình thì hãy xuất đầu thay
cho người khác, được chứ? Tôi cũng phải lúc nào cũng nhàn rỗi như thế
này đâu."
Nói xong lời này, Ninh Tiêu bày ra một bộ thời gian của tôi rất quý giá, lại lần nữa cười nhạo, không nhìn xem bất kỳ người nào mà
quay người đi thẳng về phía trước.
"Ninh Tiêu! Cô không được đi! Đứng lại! Cô..."
Tiếng hét chói tai của Lý Hiểu Văn nhanh chóng truyền đến, Ninh Tiêu bên này
vừa mới đi chỗ ngoặt liền đem tai nghe nhét vào trong tai, bật âm lượng
lên mức lớn nhất, sau khi vào phòng của mình, liền tùy tay đóng cửa lại, mặc cho bên ngoài sóng dữ ngập trời, cô vẫn lù lù bất động.
Mà
lúc này, Lý Hiểu Văn tức giận đến nỗi không còn lý trí, thậm chí những
lời chửi đổng ở thôn quê cũng buột miệng mà nói ra, trực tiếp bị đám
paparazzi ở hậu trường chụp được, trên mạng nhấc lên từng trận sóng, tuy nhiên đều là chuyện lúc sau.
Ninh Tiêu cũng hoàn toàn làm lơ mấy cái hot search này, đơn giản là -
Cô thấy trên màn hình di động của mình không ngừng lập lòe lên ba chữ ký
tự, trong đầu lại không tự giác được mà hồi tưởng tâm trạng của nguyên
chủ Ninh Tiêu trong cốt truyện khi nhận được điện thoại.
Khi đó
hình như đã là nửa năm trôi qua kể từ khi cặp cha mẹ tốt kia chủ động
gọi cho cô, mặc dù nguyên chủ lúc đó luôn kiêu ngạo mạnh miệng nói căn
bản là không cần cái tình thương chó má gì của ba mẹ, nhưng ở chỗ không
có một người, trên mặt không khỏi lộ ra vui mừng, thậm chí ngay cả hốc
mắt cũng đỏ một mảnh, cầm di động, trên mặt không tự chủ được lộ ra một
chút ủy khuất cùng chờ mong mà chính cô cũng không biết.
Sau đó-----
Ninh Tiêu không khỏi bối rối trong lòng ấn nút nghe máy.
"Bây giờ đang ở đâu? Hiện tại, lập tức, lập tức về nhà cho tao!"
Nói xong, thậm chí còn không chon Ninh Tiêu cơ hội mở miệng trả lời mà lập tức liền cúp điện thoại.
Chà, lại là một đoạn hội thoại giống nhau.
Ngay cả dấu chấm câu cũng không
sửa đổi.
Hỏi cô ở nơi nào? Sợ là bây giờ cô đang làm gì? Ở đâu vị phụ thân không
xứng chức này cũng không biết đi? Hoặc là nói, căn bản không để bụng?
Mà đồng thời, cùng với mấy cô gái khác rốt cuộc cũng đem Lý Hiểu Văn đang
phát hỏa trấn an xong, lúc này Chúc Huyên mới mệt mỏi mà vào phòng hóa
trang nghỉ ngơi với những người khác, cũng chỉ có thiên kim đại tiểu thư có tư bản sau lưng như Ninh Tiêu mới có thể được sắp xếp chỗ ở giống
như đại minh tinh, có phòng hóa trang thay đồ riêng.
Mới vào bước vào cửa, di động của cô gái lập tức liền vang lên, cầm lên thì thấy là
ba mẹ, trên mặt Chúc Huyên liền treo lên tươi cười ngọt ngào.
"Uy, ba ba, con rất tốt! Ninh Tiêu? Con không có mâu thuẫn gì với cô ấy
a...Được ạ, là có một chút, nhưng con cũng không có biện pháp gì? Người
ta xuất thân tốt hơn, là thiên kim đại tiểu thư, sao có thể không có một chút tính tình? Không phải, mẹ, đang êm đẹp, người khóc cái gì a? Đừng
khóc đừng khóc, người khóc con cũng muốn khóc, con thật sự không chịu ủy khuất! Ân? Về nhà? Vâng vâng, hôm nay vừa vặn thi đấu kết thúc, mấy
ngày nay con có thể nghỉ ngơi thật tốt! Muốn ăn cái gì? Con muốn ăn thịt kho tàu và sườn xào chua ngọt do mẹ làm, vâng vâng, hiện tại đã muộn,
tối nay con nghỉ ngơi thật tốt, sáng mai liền về nhà, yêu mẹ, ha ha, con cũng yêu ba!"
Cùng ba mẹ mình nói xong một cuộc điện thoại đầy ôn
nhu, chút hỏa khí trong lòng vừa mới dâng lên cũng rất nhanh liền vô
tung vô ảnh mà biến mất, trên mặt Chúc Huyên liền không tự giác được mà
tươi cười.
Nhưng mà, cô ta cảm thấy lời nói của ba mẹ hôm nay có
ẩn ý, hơn nữa tâm trạng của hai người bọn họ cũng có chút không đúng?
Thôi, không nghĩ không nghĩ, dù sao ngày mai về nhà sẽ biết.
Cũng không biết nữ chủ bên kia cũng vừa nhận điện thoại, bên này Ninh Tiêu
vừa nhận xong điện thoại của cha Ninh, cũng không có cái gì gọi là hưng
phấn chờ mong giống như nguyên chủ, ngay cả trang phục diễn cũng chưa
thay, lớp makeup trên mặt cũng chưa tẩy trang, đã vội vội vàng vàng mà
chạy về nhà.
Mà là trực tiếp vứt điện thoại ra sau đầu, trở về ký túc xá nữ, vào phòng của mình, sau đó cởi đồ bên ngoài đi vào phòng tắm.
Sau vài tiếng phát sóng trực tiếp, vừa hát vừa nhảy, trên người nhão nhão
dính dính, khó chịu đến chết, cho dù muốn về nhà, cũng phải tắm rửa sạch sẽ, xinh xinh đẹp đẹp mà trở về.
Mà không phải giống như nguyên
chủ hưng phấn trở về, lại bị đôi cha mẹ kia bắt bẻ từ đầu đến chân, cho
rằng cô đi làm chuyện gì không đứng đắn, thậm chí còn dẫn đến việc mẹ
Ninh nói câu cái gì mà quả nhiên xx gen không tốt, đoạn giữa mặc dù Ninh Tiêu nghe không rõ, nhưng đối với Ninh Tiêu hiện tại, cô nghĩ hẳn không phải là lời hay gì.
Chỉ nghĩ tới đây, Ninh Tiêu đã đem mái tóc
dài dính đầy bọt gọi sạch sẽ, nhắm mắt vừa định duỗi tay đi lấy khăn
lông sớm đã đặt tốt trên giá, nhưng lại không nghĩ mặc kệ cô sờ sờ thế
nào cũng không sờ đến thứ mềm mại kia, mày vừa mới nhăn lại, giây tiếp
theo, khăn lông lại xuất hiện trên bàn tay cô.
Thấy vậy, Ninh Tiêu
vội cúi đầu lau khô, vừa nhấc mắt, liền thấy từ bên trong gương chứa đầy hơi nước có một đạo màu đen vụt qua, Ninh Tiêu quay đầu nhìn lại, lại
giống như cái gì cũng không nhìn thấy.
Nhưng mà, miếng huyết ngọc mà ngay cả lúc tắm rửa cô cũng không tháo xuống lại dường như có chút
nóng lên, cọ rửa dưới nước nóng, cũng không rõ ràng.
Huyết ngọc? Cổ Mẫn?
Nếu như cô nhớ không nhầm, không phải hắn sẽ xuất hiện ở khoảng thời gian kia sao? Như thế nào hiện tại.....
Chẳng lẽ ở cốt truyện giữa, thậm chí là thời điểm sớm hơn hắn đã xuất hiện bên người Ninh Tiêu sao?
Nếu nói sớm như vậy, vì cái gì lúc trước hắn vẫn luôn không hiện thân trước mặt Ninh Tiêu? Mà sau đó lại mới hiện thân? Chẳng lẽ lúc bắt đầu hắn
còn có chút suy yếu, cho nên mới không có cách hiện thân?
Nghĩ đến
đây, Ninh Tiêu hơi hơi nhíu mày, giống như kế hoạch của mình hoàn toàn
bị quấy rầy, hơn nữa Cổ Mẫn trước mắt là lệ quỷ ngàn năm oán khí rất
nặng, lúc trước khi hắn ở cùng với nguyên chủ Ninh Tiêu, mặc dù đã xem
qua cốt truyện nhưng cô cũng không biết rõ ràng hắn muốn làm gì?
Bạn nói xem có thể là hắn thích nguyên chủ Ninh Tiêu đi? Nhưng lại cũng không giống!
Quan hệ của hai người bọn họ giống như tình thân lại tựa như tình yêu, nhưng cũng không hoàn toàn là vậy, đơn giản là họ sống nương tựa vào nhau,
cùng nhau làm chuyện ác.
Hiện tại cô cũng không phải là nguyên
chủ Ninh Tiêu nhiều năm sống chung với Cố Mẫn, khi vào vị diện này bị
trừ bỏ không ít linh lực cùng linh khí, thực lực bị áp chế không ít, nếu là không cẩn thận đắc tội hắn, không chú ý mà bị hắn lộng chết thì đúng là trò cười.
Bất quá cũng không cần phải cố ý đi quan tâm hắn, dù sao cứ thuận theo tự nhiên thì sẽ tốt hơn.
Nghĩ đến đây, Ninh Tiêu ung dung thong thả mà tắm xong, sau khi lau khô tóc liền đi ra ngoài.
Mà chờ một lúc lâu sau khi Ninh Tiêu đẩy cửa phòng tắm đi ra ngoài, một
thiếu niên tóc dài mặc hắc y ban đầu đứng ở một bên, mắt đỏ da trắng,
quầng thâm vô cùng rõ ràng lúc này mới hiện thân tại chỗ, tròng mắt đỏ
đậm tràn đầy mờ mịt cùng khó hiểu, hồi lâu, mới nhẹ nhàng nâng bàn tay
trắng bệch đến nỗi gần như trong suốt của mình lên, nghe thấy động tĩnh
bên ngoài thì theo bản năng ra bên ngoài xem xét...
Hắn đây là, tới địa phương nào?
Âm tào địa phủ sao?
Vậy hắn sẽ ở chỗ này gặp được cha nương của mình sao?
Cha, nương...
Tưởng tượng đến hai người này, trong mắt thiếu niên Cố Mẫn không không chế được mà hiện lên tia máu...
Mà đồng thời lúc này, Ninh Tiêu đang ở bên ngoài thu thập hành lý liền cảm giác sau lưng dâng lên một mảnh hàn khí.