Câu "em nhớ chị" kia bao gồm ngàn mối vạn mối mà chính bản thân Giản
Linh cũng nghĩ không thông. Lúc đó đầu váng mắt hoa, hành động theo bản
năng, muốn ôm là ôm muốn nói là nói. Lời vừa ra khỏi miệng, Giản Linh
mới nhận ra mình không nên như vậy, nàng nên biểu hiện có thể diện hơn
một chút, rụt rè hơn một chút...
Bớt phiền toái hơn một chút.
Nàng sợ La Nhất Mộ lại tức giận vì mình quá giới hạn.
Giản Linh tựa lên vai La Nhất Mộ, cẩn thận lén lút nhìn mặt cô, muốn xem cô có đang mất kiên nhẫn không.
May là không có, tay La Nhất Mộ đỡ lấy Giản Linh, biểu cảm không có sự
không vui, đỡ nàng vào phòng học trống bên cạnh nghỉ ngơi một lúc.
Giản Linh một hơi leo lên lầu bảy, thể lực tiêu hao gần hết, nằm nhoài trên
bàn học hồi lâu không dậy nổi, hổn hển hổn hển. La Nhất Mộ ngồi kế
nàng, nhân lúc nghỉ ngơi lấy sách giáo khoa ra viết viết, Giản Linh
biết cô đang soạn bài.
La Nhất Mộ lúc nghiêm túc rất hấp dẫn, đặc biệt là đôi tay của cô, móng tay cắt ngắn đồng đều trông rất sạch sẽ,
ngón cái và ngón trỏ cầm bút máy đen tuyền, càng bật lên làn da trắng
nõn đẹp đẽ. Tay trái của La Nhất Mộ đè lên trang sách, tay phải dùng bút máy gạch viết trong sách. Giản Linh nhìn chằm chằm tay cô hai phút, đột nhiên sinh chút đố kị với quyển sách trong tay cô, hận không thể lập
tức nhập vào nó.
Giản Linh vươn tay phải đè lên sách giáo khoa, chặn phần lớn tầm mắt La Nhất Mộ.
Tay viết chữ của La Nhất Mộ dừng lại, giơ lên, không hiểu nhìn về phía Giản Linh.
Giản Linh nắm chặt tay trái của cô, cười nói: "Chị là giảng viên chứ đâu
phải sinh viên, cần gì phải giành giật từng giây như vậy? Giảng viên đại học rất nhàn mà?"
La Nhất Mộ nghĩ thầm, ai nói giảng viên đại
học nhàn? Nhưng còn chưa phản bác đã nghe Giản Linh nói tiếp: "Em mệt
mỏi quá, chị nói chuyện với em đi."
Trong phòng học lớn không một bóng người, tiếng nói của Giản Linh rất nhẹ, rất uể oải.
La Nhất Mộ cố ý ngồi cách Giản Linh một ghế nhưng thanh âm kia vẫn bay vào tai cô như lông vũ, vành tai không khỏi nhúc nhích, đột nhiên đo đỏ.
Cô siết chặt bút máy.
Giản Linh nhìn cô đăm đăm, đôi mắt ngập nước chứa ý cười nhợt nhạt.
Một lúc lâu.
La Nhất Mộ thở dà đóng bút máy khép sách lại, quay đầu về phía Giản Linh: "Nói cái gì?"
Với tính cách của cô thì nên trực tiếp từ chối Giản Linh, không dây dưa dài dòng, nhưng lời thỉnh cầu của Giản Linh nghe thật đáng thương, trong
mắt cũng chỉ có sự yếu thế, La Nhất Mộ nhất thời không nỡ nên không nói ra miệng.
"Chị ngồi lại đây." Giản Linh móc móc mu bàn tay cô dưới bàn, "Chị cách quá xa, em nghe không rõ."
La Nhất Mộ do dự một giây rồi vẫn đứng dậy di chuyển một chỗ, ngồi sát bên Giản Linh.
Khóe miệng Giản Linh cong rõ ràng.
"Ôi thôi, tay của em hình như bị đè tê rần." Nàng ngồi thẳng người, chậm
rãi xoay lại, gối đầu lên vai La Nhất Mộ, "Em mệt quá, cho em mượn dựa
một tí."
Đúng là được voi đòi tiên.
La Nhất Mộ cúi đầu thoáng nhìn gò má nóng ran đỏ chót của Giản Linh rồi mất tự nhiên dời mắt, song không có đẩy ra.
Giản Linh tìm một tư thế dựa thoải mái trên vai La Nhất Mộ. Gò má của nàng
áp sát vào vai cô, tóc rối trên đỉnh đầu lọt vào cổ áo, đầu hơi động
đậy, cổ La Nhất Mộ sẽ bị quét ngứa không thể mặc kệ. Cô ngồi thẳng tắp,
hai tay đặt trên mặt bàn, cơ thể cứng đờ như khối đá lớn.