[Bhtt] Tự Chui Đầu Vào Lưới

Chương 19: Em nhớ chị


trướctiếp

Quan Tự nói cho Giản Linh nhờ một đoạn, thực tế vẫn đưa Giản Linh đến trước tiệm net mới dừng xe. Giản Linh phiền cô ấy, lúc xuống xe thật xấu hổ, vốn định mời hai người vào ngồi một lát nhưng nghĩ tới giờ giấc quá muộn, chỉ đành sửa miệng mời hai người ăn cơm lần sau thay cho lời cảm ơn.

"Không cần cảm ơn tôi." Quan Tự xua tay cười nói, "Tôi chỉ là nhìn mặt mũi A Mộ, muốn thì em cảm ơn A Mộ đi." Nói xong nháy mắt với Giản Linh.

Giản Linh ngầm hiểu, cũng cười, "Chị yên tâm, em nhất định sẽ cảm ơn Mộ Mộ "thật tốt"." Còn nhìn La Nhất Mộ một cách ẩn ý.

La Nhất Mộ không để ý nàng, bình thản nói với Quan Tự: "Đi thôi."

Quan Tự nhún nhún vai, "Vậy chúng tôi đi trước, cô Giản, tạm biệt."

"Đi đường cẩn thận." Giản Linh nhìn cửa sổ ghế phụ chậm rãi chạy lên, che khuất gương mặt La Nhất Mộ, lại nhìn chiếc xe đen đi vào bóng đêm trên con đường vắng lặng, chỉ để lại tiếng vang.

Nàng đứng tại chỗ, trông theo hướng xe chạy, mãi đến khi không thấy nữa.

Quan Tự lái xe đi xa, liếc nhìn kính chiếu hậu mới cười nói với La Nhất Mộ: "Cô bé kia vẫn còn trông kìa."

Ánh mắt La Nhất Mộ dời về phía kính chiếu hậu, đáng tiếc năng lực nhìn ban đêm của cô gần bằng 0, không thấy gì ngoài một màu đen như mực.

"Đừng nhìn, đã đi vào rồi." Quan Tự trêu ghẹo, "Làm sao, chẳng lẽ cậu thật sự phải lòng nhóc ấy?"

"Cô ấy có tên tuổi." Lần thứ hai La Nhất Mộ biểu thị sự bất mãn với xưng hô mất tôn trọng của Quan Tự, khép hờ mắt, "Tôi và cô ấy không phù hợp."

Quan Tự hiểu rõ tính cách của La Nhất Mộ, không phủ nhận, chỉ nói "Không phù hợp", có nghĩa là cô ngầm thừa nhận.

Quan Tự nhẹ giọng cười nhạo, "Tình cảm chỉ có thích hay không thích, ở đâu ra thích hợp với không thích hợp. La Nhất Mộ, sao cậu bảo thủ thế."

La Nhất Mộ không lên tiếng.

Quan Tự nói không sai, cảm tình chỉ có yêu ghét, nhưng La Nhất Mộ không chỉ cần cảm tình, mà còn có sinh hoạt.

...

Hôm nay quá dài, Giản Linh kéo cái thân uể oải đau đớn, cuối cùng cũng được nằm trên giường nhỏ một mét của mình, cả người thả lỏng, hận không thể làm xương tan thành một bãi nước.

Nàng đã kiệt sức, người vừa dính vào giường liền không muốn nhúc nhích dù chỉ một ngón tay. Mí mắt giật giật dòm đồng hồ trên tường, kim đồng hồ đã điểm mười hai. Nàng mê man nửa giờ rồi khó khăn nhấc mí mắt nặng trĩu, nhắn cho La Nhất Mộ một tin chỉ có bốn chữ: "Chị về nhà chưa?"

La Nhất Mộ trả lời rất nhanh, "Ừm." Ngắn gọn như cô vẫn thường.

Tin nhắn này cứ như có năng lực tạo thành giọng nói và hình ảnh, Giản Linh chỉ nhìn một chữ Hán lạnh như băng thêm một dấu chấm tròn, dáng vẻ La Nhất Mộ khẽ mím môi mỏng, bật thốt một chữ trong cổ họng đã hiện lên trước mắt. Nàng ôm điện thoại lăn lộn, ánh mắt trở nên dịu dàng, lại nhắn một tin: "Tắm rửa chưa?"

Bên kia hồi âm trong một giây: "Vẫn chưa."


trướctiếp