Thiếu niên vẫn một bộ biểu tình như cũ, bình tĩnh lặp lại một lần nữa, "Tôi nói, tôi đến đây là vì Tư Cảnh."
Ôn Hi trợn mắt há hốc mồm nhìn cậu ta, "Cậu đang chọc tôi à?"
"Không, tôi nói nghiêm túc."
Ôn Hi không thể khống chế được ý nghĩ của mình buột miệng thốt ra: "Chẳng phải cậu tới đây là vì Tống Mão sao?"
"Vì cái gì mà tôi phải tới đây vì Tống Mão trong miệng cậu chứ?" Kỷ Vọng
hơi hơi nhíu mày, tựa hồ là không hiểu vì sao Ôn Hi lại nói như vậy,
"Theo tôi thấy, Tư Cảnh ưu tú hơn cậu ta nhiều."
Nếu không phải
do bầu không khí không đúng, Ôn Hi đã muốn tới vỗ vỗ bờ vai cậu ta, kêu
một câu 'người anh em này, cậu đúng là rất tinh mắt.'
Điền Thiên
nhìn bầu không khí có chút quỷ dị, vuốt cái mũi chạy ra hoà giải, "Chà,
bạn học mới à, có phải cậu không biết mình đang nói chuyện với ai không
a?"
"Tôi biết, tôi biết vô cùng rõ ràng là đằng khác" Đẩy đẩy mắt kính, Kỷ Vọng nghiêm túc nhìn Ôn Hi, bộ dạng nói chuyện như thể đang
đọc báo cáo, "Tư Cảnh sống nhờ ở nhà cậu, hai người các cậu xem như là
thanh mai trúc mã, mối quan hệ một năm trở lại đây rất tốt, Tư Cảnh vẫn
luôn chiếu cố cậu."
Nghe được lời này Điền Thiên vò đầu bứt tóc nói, "Không phải,... cậu không hiểu ý của tôi sao?"
Xa không nói, chỉ nói trong lớp học của họ thôi, có ai mà không biết Ôn Hi với Tư Cảnh là cái kiểu quan hệ gì chứ!
Cho dù ngày thường hay trêu ghẹo hai người bọn họ là một đôi, nhưng cái đó
cũng là vì hành động của hai người thực sự là có chút chiều hướng như
vậy, hơn nữa Tư Cảnh cũng không phản bác điểm này, kết quả vị này đột
nhiên chạy tới nói một câu như vậy, mưu tính gì đây? Muốn khiêu khích
với chính cung à?
Kỷ Vọng nhìn thiếu niên xinh đẹp, hỏi thẳng: "Cậu với Tư Cảnh là người yêu à?"
Ôn Hi lập tức phủ nhận, "Đương nhiên không phải!"
Dường như rất hài lòng với câu trả lời vừa rồi, Kỷ Vọng gật gật đầu, "Tôi muốn theo đuổi cậu ấy."
Phun ra một hơi, Ôn Hi tự dặn lòng mình không được phát hỏa không được lật
chảo, kiên nhẫn cố gắng giữ bình tĩnh, "Tiểu Cảnh không thích con trai."
Đôi mắt đen đằng sau ống kính của Kỷ Vọng nhìn thiếu niên đầy ẩn ý, "Cái đó thì ai biết được."
Sợi dây lí trí trong đầu Ôn Hi hoàn toàn đứt đoạn, trực tiếp mặt lạnh hỏi:
"Cho nên cậu nói với tôi chuyện này là có ý gì? Chẳng lẽ cậu còn hy vọng tôi giúp sao?"
Kỷ Vọng lắc đầu, "Đương nhiên không phải, chẳng
qua là hai người các cậu có quan hệ đặc biệt, cho nên tôi muốn thông báo cho cậu một tiếng, dù sao, hai cậu dường như vẫn luôn như hình với
bóng, nếu như đến lúc đó cậu biểu hiện ra cái gì đó khác lạ thì sẽ rất
phiền toái."
Ôn Hi nghiến răng nghiến lợi nói, "Cậu suy xét thật đúng là chu đáo quá nhỉ."
"Đây là thói quen của tôi."
"Các cậu đang nói chuyện gì ở đây vậy?"
Giọng nói đột nhiên vang lên ngăn cản những lời Ôn Hi muốn nói ra khỏi miệng.
"Không có gì không có gì, tôi quay về chỗ ngồi đây!" Điền Thiên nhìn Tư Cảnh
trở lại ngượng ngùng cười cười, vội vàng bôi dầu vào chân, đùa à, loại
chuyện này tôi đây có thể nghe được sao?
Nhìn khuôn mặt của Ôn Hi xem, cậu dám cam đoan, giây tiếp theo núi lửa sẽ phun trào.
Quả nhiên, mới vừa trở lại chỗ ngồi của mình, mông còn chưa có nóng, đã
nghe được tiếng thủy tinh vỡ vụn, cậu theo bản năng quay đầu lại để
nhìn, liền nhìn thấy ba người đứng ở kia, bên cạnh là những mảnh nhỏ và
những vệt nước đang tràn ra khắp nơi trên đất.
Nghĩ nghĩ, cậu vẫn cao giọng hô: "Thôi, sắp vào học rồi, mọi người trở về chỗ ngồi của mình đi."
Đôi mắt nhìn Kỷ Vọng mặc niệm trong lòng, cầu xin cậu đó bạn học mới à,
ngàn vạn lần đừng làm ra chuyện xấu, đây đang là ở trong lớp mà! Làm đến lợi hại như vậy thì đến lúc đó muốn kết thúc kiểu gì được?!
Nhưng mà, Kỷ Vọng lại không hề nhúc nhích, nhìn thẳng vào Ôn Hi, hai người bốn mắt nhìn nhau, không biết suy nghĩ cái gì.
Cuối cùng, vẫn là Tư Cảnh mở miệng, "Bạn học mới này, đã đến giờ vào học rồi, cậu không về chỗ ngồi của mình sao?"
Nghe được lời này, Kỷ Vọng lập tức gật đầu, thậm chí khóe môi còn cong lên
một độ cung thật nhỏ, "Được thôi." Nói xong liền ngoan ngoãn xoay người
rời đi.
Tất cả những điều này đều rơi vào trong mắt Ôn Hi, một
ngọn lửa vô danh từ trong tim cậu phun thẳng lên đỉnh đầu, cậu lạnh lùng nhìn Tư Cảnh, "Cậu nhiệt tình quá nhỉ?"
Tư Cảnh hoang mang chớp chớp mắt, còn chưa kịp phản ứng lại, câu nói tiếp theo của Ôn Hi đã dội xuống.
"Hay là cậu lại hộ tống cậu ta về chỗ ngồi rồi thuận tiện tìm cô chủ nhiệm
chuyển chỗ ngồi luôn đi? A không cần, hai người các cậu một người thủ
khoa một người á khoa có rất nhiều lý do và thời gian để giao lưu nói
chuyện mà."
"Cậu đang nói cái gì vậy?"
Ôn Hi nhìn thấy vẻ
mặt vô tội kia của hắn liền tức giận, trong lòng tầng tầng ủy khuất, cậu chua xót nhịn không được cắn chặt răng, lấy chân đá vào ghế của Tư
Cảnh.
Thay vì bộc phát cơn tức giận của mình, thì ngược lại một
trận đau đớn ray rứt từ ngón chân cái truyền thẳng đến dây thần kinh của cậu, khiến cậu khó kìm được kêu lên một tiếng "ai da".
Tư Cảnh lập tức khẩn trương hỏi: "Làm sao vậy làm sao vậy? Có phải bị va vào ngón chân không? Tôi mang cậu tới phòng y tế."
Cố nén cơn đau kia, Ôn Hi không cam lòng yếu thế ngẩng cổ nói: "Không cần! Tôi không đau!"
"Tôi đau!" Tư Cảnh lần này không dung túng cậu, cường ngạnh đỡ cậu đi ra
ngoài, đồng thời nói một tiếng với những người xung quanh, nhờ bọn họ
xin phép thầy giáo cho nghỉ 1 tiết.
Ôn Hi lại bất mãn không cho
hắn đụng vào, hết lần này đến lần khác đánh tay hắn xuống, kết quả mới
ra khỏi phòng học, đã bị Tư Cảnh gắt gao giữ chặt, đồng thời dán vào lỗ
tai cậu nói nhỏ: "Ôn Hi, nếu cậu không ngoan ngoãn một chút nữa tôi sẽ
lập tức ôm cậu đến phòng y tế!"
Cậu đường đường là một đứa con
trai mà bị ôm đi thì cũng quá là mất mặt đến tận nhà bà ngoại luôn rồi*, do vậy cho dù trong lòng Ôn Hi đang khó chịu cũng không dám làm gì cả,
chỉ phồng má lên như con cá nóc, một đường trầm mặc bị dìu đến phòng y
tế.
(Câu này có nghĩa là cực kì xấu hổ, mất mặt.
Nguyên văn: 丢人丢到姥姥家, Bởi vì khi người phụ nữ lấy chồng rồi thì phải ở xa nhà,
nếu những chuyện xấu hổ mà truyền đến được nhà ngoại, thì có nghĩa là
những chuyện đó đã được truyền đi rất xa rất xa và đã có rất nhiều người biết, nên nó cực kì mất mặt.)
Vận khí hai người không tốt lắm, giáo y cũng không ở trong phòng tế, cho nên chỉ có thể để Tư Cảnh xem cho.
"Ngoan một chút, cởi giày ra đi, để tôi nhìn thử xem."
"Nhìn cái gì mà nhìn, căn bản là không có việc gì, cậu cứ chuyện bé xé ra to!"
"Tôi đây có chuyện bé xé ra to hay không thì cũng phải nhìn mới biết được."
Dứt lời Tư Cảnh cũng mặc kệ ý muốn của Ôn Hi, trực tiếp ấn người ngồi
xuống giường rồi bắt đầu cởi giày, Ôn Hi hiển nhiên là không vui, kháng
cự rồi bắt đầu đá chân lung tung, kết quả không cẩn thận một cái là đã
vô tình đá vào ngực của đối phương.
Cậu cơ hồ là nháy mắt liền bình tĩnh lại, "Tiểu Cảnh cậu không sao chứ?!"
Tư Cảnh che ngực, cau mày, "Cậu nói xem?"
"Tôi, tôi không phải cố ý, tôi đưa cậu đi bệnh viện!"
Tâm trí Ôn Hi đều dồn vào trên người Tư Cảnh, thậm chí hắn cởi giày ra khi nào cũng không biết.
Cuối cùng, đến khi tất cũng sắp được cởi ra, cậu mới phục hồi tinh thần lại, vội vàng rụt rụt chân ra sau, lại bị Tư Cảnh gắt gao chế trụ cổ chân
lại, "Đừng cử động."
Khi nãy, Ôn Hi đang phát tiết, lực đạo ở
chân một chút cũng không nhỏ, cho nên ngón cái và ngón trỏ lúc này đều
tím hết, mu bàn chân trắng nõn làm nổi bật vết thâm lên càng khiến nó
trông đáng sợ vô cùng.
Híp híp mắt, Tư Cảnh thậm chí còn không
dám đụng vào chỗ máu bầm kia, "Tôi chuyện bé xé ra to? Ôn Hi, đã như vậy rồi mà cậu còn nói không đau với tôi sao?"
Ôn Hi không có chút tự tin gục đầu xuống, "...... Cũng không phải là phi thường đặc biệt cực kỳ đau cho lắm"
Tư Cảnh quả thực bị cậu chọc cười đến phát tức, "Tôi đi chuẩn bị túi chườm lạnh cho cậu, cậu ngoan ngoãn ngồi ở chỗ này chờ tôi quay lại, nếu cậu
dám lộn xộn, tôi sẽ cho cậu biết tôi tức giận là như thế nào."
Vừa rồi cậu còn bị sự việc bất ngờ thình lình xảy ra kia làm thay đổi cảm
xúc, khẩu khí bực tức khi nãy bây giờ cũng không còn nữa, cậu cũng ngoan ngoãn ngay lập tức.
Tư Cảnh vừa trở về là đã thấy chim cút nhỏ
nhà mình ngồi ở chỗ kia, gục mặt xuống, cả người uể oải ỉu xìu, không
biết suy nghĩ cái gì.
"Sao vậy, đau lắm sao?"
Ôn Hi lắc đầu, "Không có."
Tư Cảnh cầm khăn lông trên tay, nhắc nhở một câu, " Có thể sẽ hơi lạnh với lại có chút đau, cậu kiên nhẫn một chút."
Ôn Hi ừ một tiếng, giây tiếp theo xúc cảm lạnh lẽo đã xuyên thẳng từ đầu
ngón chân lên trên đỉnh đầu, khiến cậu trực tiếp run lập cập, "Lạnh!"
Tư Cảnh hiếm thấy không an ủi cậu, còn cố ý trêu ghẹo, "Cậu còn có cảm
giác à, tôi còn tưởng rằng cậu đã thành mình đồng da sắt luôn rồi."
Ôn Hi khịt mũi, nhỏ giọng lầu bầu, "Mình đồng da sắt cũng sợ lạnh nhé."
Tư Cảnh làm bộ định gõ đầu cậu, "Còn lảm nhảm à!"
Buộc chặt khăn lông để cậu chườm lạnh, Tư Cảnh lúc này mới xả giận hỏi: "Nói đi, ai chọc thiếu gia của chúng ta không vui, đến mức phải đạp ghế
đây?"
Ôn Hi quay đầu không muốn nói chuyện với hắn.
Tư Cảnh nhìn bộ dáng này của cậu cũng không tức giận, chỉ nhướng mi nói: "Để tôi đoán xem, không phải là tôi chứ?"
Ôn Hi vẫn không trả lời, chỉ là lúc ban đầu luôn không nhúc nhích đã biến thành đan những ngón tay vào nhau.
Hai người ở cùng nhau lâu như vậy Tư Cảnh còn có cái gì mà không rõ đâu,
vừa thấy là đã hiểu ngay, bật cười lắc đầu, "Tôi chọc cậu chỗ nào vậy?
Lúc đang học cậu còn ăn vụng kẹo tôi còn bao che cho cậu, vừa tan học là tôi đã bị Lão Bân gọi vào văn phòng, khi quay về còn chưa kịp nói câu
gì cậu đã bắt đầu chèn ép tôi rồi, tôi đúng là còn oan uổng hơn Đậu Nga
mà!"
Ôn Hi cuối cùng cũng nhìn về phía đối phương, chua lòm a một tiếng, "Cậu không nói chuyện khi nào?"
Tư Cảnh nghĩ nghĩ, hỏi ngược lại: "Cậu đang chỉ cái câu tôi nói bạn học mới kia về chỗ sao? Cái đó cũng được tính à?"
Ôn Hi trợn tròn mắt, "Vì sao lại không tính?!"
Nhìn biểu tình của Ôn Hi, Tư Cảnh nghĩ lại một hồi, bất đắc dĩ nhíu nhíu
mày, "Cho nên cậu ta chọc tới cậu, tôi chỉ là bị tai bay vạ gió, bị liên lụy đúng không?"
Ôn Hi vươn một ngón tay quơ quơ, "Không, cậu mới là nguyên nhân chủ yếu."
Vừa nói cậu vừa híp híp mắt, tìm tòi nghiên cứu nhìn đối phương, không muốn bỏ sót một chút thay đổi nào trên vẻ mặt hắn, "Giải thích đi, cậu có
quan hệ gì với bạn học mới?"
Câu hỏi này của cậu trực tiếp khiến
Tư Cảnh hỏi ngốc, "Có thể có quan hệ gì được, tôi đây tên của cậu ta là
gì cũng chưa nhớ kỹ, tôi đều ở cạnh cậu 24 giờ mỗi ngày, nhất cử nhất
động của tôi cậu còn không rõ ràng sao?"
Ôn Hi bẹp miệng, "Không rõ."
Thật ra cậu cũng cho là mình rất hiểu rõ đối phương, nhưng Kỷ Vọng lại nói
thằng cậu ta tới đây là vì Tư Cảnh, nếu mà nói bên trong không có gì bất thường thì cậu sẽ trực tiếp lấy đầu xuống làm cầu đá luôn cho mà xem!
"Thật sự không có quan hệ gì, tôi thật sự không quen biết cậu ta."
Ôn Hi nghe xong câu này không nhịn được buột miệng thốt ra, "Không quen biết cậu ta nhưng cậu ta thích cậu!"
Tư Cảnh sửng sốt, "Cậu nói cái gì?"
Ôn Hi lúc này mới ý thức được mình nói gì đó, vội vàng vẫy vẫy tay, "Không nghe thấy thì thôi quên đi."
"Cậu ta thích tôi?" Tư Cảnh trở tay chỉ chỉ vào mình, "Cậu có chắc mình không nghe nhầm không?"
Vốn dĩ không muốn thảo luận về cái vấn đề này, nhưng không ngờ Tư Cảnh lại
có thể nói như vậy, Ôn Hi trực tiếp xù lông, "Tôi nhầm sao? Người ta
đứng thẳng trước mặt tôi, nói với tôi, là người ta thích cậu, người ta
vì cậu nên mới chuyển đến trường học của chúng ta!"
Tư Cảnh lúc này thật sự là hoàn toàn ngốc, "Tôi, tôi không biết, tôi thật sự không rõ thật mà."
Cố nặn ra một nụ cười giả tạo, trên mặt Ôn Hi đầy vẻ bất mãn không che
giấu chút nào, "Nhớ kỹ lại đi, ngẫm lại từ từ xem rước nợ phong lưu chỗ
nào rồi."
Tư Cảnh nói không nên lời, "Tôi còn chưa từng tách cậu
ra, tôi rước cái gì mà nợ phong lưu chỗ nào được chứ, tôi chỉ có một món nợ thôi, mà món nợ đó đang ngồi chỗ đây này." Vừa nói hắn vừa vươn tay
ra hiệu, cố tình cười cười.
Mặt Ôn Hi đỏ lên, xua xua tay hắn, "Đừng nói mấy lời vô ích này nữa, cậu đừng có cố trốn tránh, nói dối cho qua chuyện!"
"Tôi đây thực sự là còn oan hơn Đậu Nga, tuyết bên ngoài đều đã rơi rồi cậu không thấy được sao"
"Không thấy được!"
"Tiểu Hi, tôi thề với trời, tôi thật sự không quen biết cậu ta." Nói xong Tư
Cảnh thế mà lại thực sự giơ một bàn tay lên làm tuyên thệ.
Ôn Hi
tuy rằng tin hắn nhưng vẫn thúc giục như cũ: "Cậu suy nghĩ kì càng lại
một chút đi, cậu không biết cậu ta sao cậu ta có thể nói thích cậu được, thậm chí còn nói muốn theo đuổi cậu nữa?"
Phun ra một hơi thật mạnh, Tư Cảnh nói thẳng: "Tôi đi từ chối cậu ta, bắt cậu ta lăn!"
Ôn Hi vội nắm chặt tay thiếu niên, kêu gấp gáp: "Này cậu làm gì làm gì vậy hả! Sao cậu cứ nghĩ gì làm nấy thật vậy!"
Giọng nói của Tư Cảnh đã bớt tàn bạo hơn, nhưng ngữ khí vẫn rất tệ, "Nếu sự
tồn tại của người này mà ảnh hưởng đến mối quan hệ của chúng ta, thì tôi nghĩ tốt hơn hết là để cậu ta biến mất luôn đi."
Ôn Hi nhắc nhở: "Người ta vì cậu mà tới đây đó."
Tư Cảnh không dao động chút nào thậm chí còn phối hợp đáp lại: "Vậy thì để cậu ta lăn về vì tôi luôn đi."
Ôn Hi: "......"
"Cậu có thể nói chuyện khách khí chút không?"
Sắc mặt Tư Cảnh lạnh lùng ánh mắt u ám, "Tôi còn chưa đủ khách khí sao? Bởi vì cậu ta mà chân cậu bị thương, tâm tình trở nên không tốt, suýt chút
nữa còn cãi nhau với tôi, tất cả chuyện này cộng lại, tôi không đánh cậu ta là may lắm rồi."
Nghe được những lời này, Ôn Hi ngược lại có
chút ngượng ngùng, thay Kỷ Vọng biện giải một câu, "Cậu ta cũng đâu có
nói cái gì quá đáng lắm đâu, chỉ nói thích cậu rồi linh tinh thôi"
Tư Cảnh hỏi lại: "Vậy cái nào mới tính là quá đáng?"
"Tôi nghĩ là, cậu ta không giống kiểu người sẽ dễ dàng từ bỏ đâu." Ôn Hi
nghĩ đến biểu tình lúc ấy của thiếu niên, cứ cảm thấy đối phương rất
nghiêm túc, cứ như đã cân nhắc hết mọi thứ vậy.
Tư Cảnh dường như nghĩ đến điều gì đó, nhàn nhạt mở miệng: "Vậy không bằng đẩy cậu ta cho Tống Mão, hai người bọn họ bây giờ xem ra có thể nói là trời sinh một
đôi."
Ôn Hi không nhịn được phụt cười một tiếng.
Người ta
không phải chính là trời sinh một đôi sao, kia chính là couple chính chủ trong nguyên văn đó, chỉ là không biết vì sao hai người CP này lại đều
xảy ra vấn đề, cũng không biết còn có thể sửa được hay không.
"Cái tên Tống Mão cũng thật là, lúc cần ở thì không ở, lúc không cần thì cứ đứng lắc lư trước mặt người khác."
Ôn Hi thập phần bất đắc dĩ, "Cậu thật sự muốn tác hợp hai người bọn họ sao??"
Tư Cảnh lại cảm thấy cái phương án này vô cùng khả thi, "Có vấn đề gì à?
Hai người bọn họ ở bên nhau là có thể giải quyết việc hai người họ gây
rối hai chúng ta cũng một lúc luôn, đúng là hoàn mỹ mà"
Ôn Hi phụ họa gật gật đầu, "Đúng là rất hoàn mỹ."
Nhưng trên thực tế, cậu cũng không thực sự muốn tới gần cái CP này cho lắm.
Chuẩn xác mà nói, nếu không có Tư Cảnh, chỉ sợ cậu đã sớm đã thu thập tay nải chạy trốn ra xa tám vạn thước rồi.
"Suy nghĩ cái gì vậy?"
Che cái trán bị gõ lại, Ôn Hi tùy tiện kiếm một cái cớ, "Tôi chỉ là đang
suy nghĩ, khi nào nhà mới của chúng ta mới sửa soạn xong."
Tính
toán thời gian, ngày Tư Cảnh chết trong nguyên văn cũng sắp tới gần, nếu có thể, cậu hy vọng có thể nhanh chóng chuyển ra ngoài.
"Cậu sốt ruột sao?" Tư Cảnh nhìn đôi lông mày không tự chủ nhướng lên như đang suy tư gì đó của cậu hỏi một câu.
Ôn Hi cười cười, "Không phải, chỉ là chán ở đây rồi, muốn nhanh chóng chuyển ra ngoài."
"Phòng mới sửa sang thì chắc chắn sẽ có phong vị mới lạ,nhưng trên thực tế thì hai chúng ta sang năm hãy dọn ra cũng khá tốt."
"Không được!" Ôn Hi vừa nói xong liền phát giác bản thân mình phản ứng quá
kịch liệt, cố giải thích cho dễ hiểu, "A, ý tôi là đến đó cũng lâu lắm,
đến năm hai lại dễ ảnh hưởng đến việc học."
Tư Cảnh trả lời theo, "Cũng đúng."
Cảm giác không khí có chút ngoan ngoãn, Ôn Hi sợ đối phương lại thêm gì đó, vội vàng chuyển đề tài, "Chúng ta có phải nên trở về lớp không?"
Tư Cảnh gật gật đầu, sau đó giây tiếp theo liền vòng tay bế Ôn Hi vào trong lòng mình.
Ôn Hi: "??!!!"
(Đậu Nga là một nhân vật trong truyện " Oan Đậu Nga" kể về Đậu Nga bị bọn vô lại hãm hại, lại bị thái thú Đào Ngột phán tội chém đầu một cách oan
uổng. Trước khi chết nàng đã lập lời nguyền, nếu như nàng bị oan thì sẽ
có tuyết giữa tháng sáu)