Cái động tác này thật sự là quá ái muội, eo bị siết chặt, cằm bị nâng
lên, cả người bày ra như thể một loại lễ vật tùy tiện ai cần thì cứ lấy.
Thiếu niên mặt càng dựa càng gần, biểu tình trên mặt Ôn Hi đều thay đổi, điên cuồng đá cẳng chân hắn ta, "Tống Mão!"
Nhưng mà, ngay khi hô hấp hai người đan xen, chóp mũi gần như chạm vào nhau, Tống Mão lại ngừng động tác lại.
Đôi mắt đen nhánh chớp cũng không dám chớp, con ngươi tràn đầy nhu tình mềm mại, khóe miệng vạch ra một vòng cung, hắn ta trầm giọng hỏi: "Có sợ
không?"
Hiện tại Ôn Hi không chỉ sợ, mà còn thấy choáng váng
người kia nữa, cậu chẳng thể ngờ được mọi chuyện sẽ phát triển thành cái dạng này.
Khoảng cách hai người bây giờ quá gần, gần đến mức đối phương chỉ cần một cái cúi đầu là có thể hôn cậu, cậu không thể không
chế run bật lên.
Đuôi mắt thiếu niên ửng đỏ, trong mắt đọng một
tầng sương mỏng, bộ dáng đáng thương yếu ớt khiến người khác thấy hận
không thể đào tim ra.
Tống Mão không cam lòng cắn chặt răng, than ra một hơi, lực đạo trên tay lại dần dần biến mất.
"Mới vừa nói tôi sẽ không làm cậu khóc, không ngờ đảo mắt một cái là đã nuốt lời rồi."
Thoáng lấy lại tinh thần Ôn Hi nhân cơ hội vội vàng đẩy hắn ta ra, lùi về phía sau vài bước, lấy tay che lại nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt thận trọng, như một con nai con đang uống nước ở trên thảo nguyên, nhìn qua
gầy yếu đơn thuần, nhưng chỉ cần có một chút gió thổi cỏ lay, sẽ ngay
lập tức chạy trốn ra xa vạn dặm.
"Chúng ta bình tĩnh nói chuyện được không?"
"Tôi và cậu không có cái gì để nói!" Ôn Hi nói những lời này gần như là rống lên.
Tống Mão giơ một bàn tay lên, rồi lại chậm rãi giơ một cái tay khác lên nữa, "Tôi bảo đảm, cái gì cũng không làm."
Ôn Hi ghét bỏ liếc mắt trừng hắn, "Câu bảo đảm của cậu đáng giá à!"
Tống Mão nhìn từng động tác của thiếu niên, mặt mày cũng trở nên mềm mại
theo, "Tôi thật sự chỉ muốn trò chuyện vui vẻ với cậu, chúng ta nói xong lần này, về sau tôi sẽ không quấn lấy cậu nữa được không?"
Ôn Hi lại không bị thuyết phục, "Tiểu Cảnh rất nhanh sẽ quay trở lại, chúng
tôi còn rất nhiều việc phải làm, không rảnh để nói chuyện với cậu."
"Nhưng hiện tại không phải cậu ta còn chưa trở về sao, dù chỉ một chút thời gian lúc này cũng không thể bố thí cho tôi sao?"
Nhìn bộ dáng đối phương rũ mắt, Ôn Hi phồng mặt lên, "Sao cậu lại nói chuyện hèn mọn như vậy? Làm như thể tôi đây đang khi dễ cậu vậy."
Tống
Mão bật cười, "Chẳng lẽ cậu bây giờ không khi dễ tôi sao, ỷ vào việc tôi thích cậu, quả thực là cưỡi đầu cưỡi cổ tôi làm xằng làm bậy."
Nghe được lời này biểu tình trên mặt Ôn Hi lập tức biến thành không dám tin
tưởng, "Này, cậu nói chuyện cần phải có chứng cứ rõ ràng, cái gì mà làm
xằng làm bậy, là ai đang làm bậy hả!" Vừa rồi mình mới là người suýt bị
chiếm tiện nghi cơ mà!
Tống Mão nhìn cậu, "Cậu xem cậu cũng đâu có phải là không thể nói chuyện với tôi đâu."
Ôn Hi hơi có chút không biết ứng phó thế nào, sờ sờ vành tai, "Có, có cái
gì để nói đâu, hai người chúng ta căn bản không phải là người cùng một
thế giới."
Cậu chỉ là một người xuyên không muốn cứu bản thân và
Tư Cảnh, trong khi đó Tống Mão lại còn có vai chính định mệnh kia nữa,
hắn ta có con đường riêng của mình, mà con đường đó, dù có thế nào cũng
không bao giờ dẫn đến chỗ Ôn Hi.
"Vậy cậu cảm thấy cậu và Tư Cảnh là người cùng thế giời sao?"
"Cái này không phải là loại chuyện cậu cần quan tâm."
Nhắm mắt lại, Tống Mão cố nén đau đớn trong lòng, nỗ lực duy trì phong độ
phun ra một câu: "Ôn Hi, tiêu chuẩn kép của cậu đúng là lợi hại mà."
Ôn Hi lại không chú ý những cái đó, chỉ hỏi lại: "Cậu thật sự không thể đi sao?"
Tống Mão trả lời vô cùng kiên định, "Không thể."
"Tiểu Cảnh sẽ quay lại ngay lập tức, cậu ấy đánh nhau rất lợi hại."
"Vậy cậu bảo cậu ta đánh chết tôi luôn đi."
Ôn Hi: "......"
Nếu thay đổi không được, vậy không bằng thuận thế nói lung tung vớ vẩn
luôn, "Cậu vừa mới nói, nói xong rồi sẽ không quấn lấy tôi nữa!"
Tống Mão gật gật đầu.
Thấy vậy Ôn Hi chỉ hỏi: "Sao cậu lại thích tôi vậy?" Cậu ngay từ đầu chỉ
tưởng là vị thiếu gia này suy nghĩ nông nổi, hoặc là hiệu ứng cánh bướm
của cậu tạo ra việc ngoài ý muốn thôi, nhưng nhìn bây giờ xem, Tống Mão
giống như thật sự rất thích cậu, là cậu bỏ lỡ cái gì rồi sao?
Tựa hồ là không ngờ tới Ôn Hi sẽ hỏi cái vấn đề này, Tống Mão ngây người
một chút rồi mới hỏi ngược lại, "Thích một người, còn cần lý do sao?"
"Không cần sao?"
"Vậy cậu tốt với cái tên Tư Cảnh kia, là có cái lý do gì sao?" Dứt lời liền
tự hỏi tự đáp, "Là hồi trước cậu đối xử tệ với cậu ta, thậm chí thiếu
chút nữa còn hại chết cậu ta, cho nên trong lòng áy náy muốn bồi thường
cậu ta sao?"
Ôn Hi lắc đầu, "Tuy rằng có điều mà cậu nói tới,
nhưng càng nhiều hơn là bởi vì cậu ấy là Tư Cảnh, bởi vì là cậu ấy, cho
nên mới có thể."
"Tôi cũng không cảm thấy tôi đây kém với cậu ta ở chỗ nào." Đương nhiên, những lời này chỉ là hắn nói khiêm tốn, lấy hai
người bọn họ ra so, hỏi một vạn người, phỏng chừng một vạn người cũng
đều trả lời là Tống Mão ưu tú hơn, suy cho cùng, ngoại trừ những phương
diện mà hai người có điểm tương đồng, thì tính cách và gia thế của Tống
Mão nổi bật hơn Tư Cảnh nhiều.
Ôn Hi mếu máo, "Cậu đương nhiên là không kém hơn cậu ấy, lời này tôi cũng đã nói qua rất nhiều lần, cậu là thiên chi kiêu tử, cậu cái gì cũng có, chỉ cần cậu nguyện ý, những
người muốn ở bên cậu nói không chừng có thể xếp hàng từ đây đến cầu Nại
Hà."
Tống Mão cắt lời cậu nói, "Nhưng cho dù tôi có tất cả ưu
điểm, cậu cũng không thích tôi, phải không?" Do dự một lát, hắn vẫn hỏi
ra miệng, "Tôi rất tò mò một chuyện, hình như không phải do tôi làm sai
chuyện gì đó dẫn tới việc cậu không thích tôi, mà là ngay từ khi chúng
ta gặp mặt lần đầu tiên, cậu đã không thích tôi rồi."
" À......"
Ôn Hi do dự, không biết nên mở miệng thế nào, nghĩ nghĩ cậu chỉ có thể
trả lời, "Bởi vì khi gặp mặt lần đầu tiên, cậu thực sự quá tự đại, không thể khiến cho người ta thích được."
"Đó chỉ là tôi cuối cùng
cũng gặp được cậu, trong lòng khó nén kích động." Ngón tay nắm thành
quyền, Tống Mão lại hỏi lần nữa, "Mà, thật sự là do tính cách của tôi có vấn đề sao?"
Ôn Hi không muốn tranh luận thêm với hắn ta về cái
vấn đề này, cậu thở dài rồi lùi lại mấy bước, sau đó vô cùng nghiêm túc, trịnh trọng cúi mình, "Thật sự rất cảm kích vì ý thích của cậu, nhưng
cũng thật sự rất xin lỗi, tôi không thể chấp nhận cậu."
Tống Mão
dường như đã quen bị cự tuyệt, nghe được lời này, tuy rằng trong lòng
khó nhịn được đau đớn, nhưng trên mặt vẫn có thể giữ được vẻ vững vàng*, thậm chí còn bình tĩnh hỏi lại: "Là không thể chấp nhận tôi, hay là
không thể chấp nhận con trai?"
( gốc là ba lan bất kinh 波澜不惊: không sợ hãi sóng lớn, vững vàng, không sợ hãi trước biến cố lớn)
( truyện chỉ đăng độc quyền và được cập nhật sớm nhất trên
wattpad:KurumiKajaki và wordpress:goodriviu.com, mọi nơi khác đều là
reup)
Bây giờ đến phiên Ôn Hi hoang mang, "Hai cái này có cái gì khác nhau sao?"
Tống Mão hỏi: "Nếu bây giờ đứng đây không phải tôi, mà là Tư Cảnh thì sao?"
"Con người cậu thật sự rất kỳ quái, sao mà cứ muốn nhắc đến Tiểu Cảnh vậy,
tôi với cậu ấy chỉ là huynh đệ tốt, hoàn toàn không giống với tình huống của cậu được không!"
"Huynh đệ tốt đặc biệt thân thiết sao?"
Tống Mão cười nhạo một tiếng, thấp giọng lẩm bẩm một câu, sau đó lại
nhếch miệng cười, "Là người theo đuổi, tôi vẫn muốn nhắc nhở cậu một
câu, cẩn thận một chút, đừng ngây thơ như vậy."
Vẻ mặt Ôn Hi kỳ quái nhăn lại cái mũi, "Cảm ơn đã nhắc nhở."
Tống Mão còn muốn nói cái gì nữa, bỗng nhiên nghe được một trận tiếng bước chân vội vàng, đành phải nuốt lời vào, nhướng mày.
"Tiểu Cảnh cuối cùng cậu cũng quay lại rồi." Ôn Hi vừa nói vừa chạy chậm đến bên cạnh thiếu niên.
Tư Cảnh nhanh chóng đánh giá một vòng, xác định tiểu thiếu gia nhà mình
không có việc gì rồi mới trả lời: "Trên đường có việc, trì hoãn chút
thời gian."
"Cậu còn nhanh hơn tôi tưởng đó."
Nghe được
thanh âm, hắn xoay người, cười lạnh với Tống Mão đang khoanh hai tay
trước ngực, "Còn cậu thì vô sỉ hơn tôi nghĩ nhiều."
Lại có thể để cho người khác chặn đường mình, kéo dài thời gian mình quay lại, thật
là không thể lơi lỏng dù chỉ một khắc với cái người này.
Tống Mão nhún bả vai cười nhẹ, ánh mắt dừng ở trên người Ôn Hi đứng phía sau Tư
Cảnh, "Tiểu Hi tôi đi trước, khoảng thời gian kế tới tôi sẽ rất bận, chỉ sợ là tháng sau mới gặp lại."
"Này cậu!"
Tống Mão đương
nhiên biết Ôn Hi muốn nói gì, cười nói: "Cậu không biết sao, hồ ly vốn
dĩ chính là một loại sinh vật nói không giữ lời."
Nói xong liền xoay người, xua xua tay rời đi.
Ôn Hi nhìn bóng dáng hắn ta, trong lồng ngực hơi có cảm giác ứ đọng, một lúc lâu sau mới thốt ra hai chữ, "Mẹ kiếp!"
"Hai người các cậu hàn huyên các gì vậy?"
Ôn Hi lắc lắc đầu, "Không có gì, chỉ hỏi cậu ta vì sao lại thích tôi, cậu
ta có thể từ bỏ hay không rồi vân vân mây mây, bây giờ nhìn kết quả xem, hình như tôi thất bại rồi."
Tư Cảnh rũ mắt xuống, trong lòng thì suy tính cân nhắc một phen, nhưng ngoài miệng lại nói: "Trước tiên đừng có nghĩ đến chuyện này, hai mắt chưa khỏi hoàn toàn vẫn có chút hồng
này, có còn đau không?"
Nghe được lời này, Ôn Hi vô thức liền
muốn dụi mắt, ngay lập tức bị Tư Cảnh cầm tay lại, "Đừng dụi, nếu không
tí nữa sẽ khó chịu hơn."
Ôn Hi ngoan ngoãn để hắn bỏ thuốc nhỏ mắt cho mình, "Cứ nói chuyện nên cũng không để ý xem có đau hay không."
"Nhắm mắt lại đừng mở." Đóng nắp chai thuốc nhỏ mắt lại, Tư Cảnh mới hỏi tiếp, "Tống Mão sao lại ở chỗ này."
Vì thế Ôn Hi kể lại sự tình từ đầu tới đuôi một lần, đương nhiên, về việc
nói chuyện với Tống Mão cậu vẫn lượt bỏ một số chi tiết với thiếu niên.
Biểu tình Tư Cảnh nghiêm nghị, "Xem ra sau này không thể tách nhau ra nữa,
chỉ mới một lát thôi mà đã có thể xảy ra chuyện lớn như vậy rồi."
Ôn Hi lại nói: "Chuyện lớn chỗ nào? Cậu nhìn tôi xem, không phải vẫn lành
lặn đứng ở chỗ này à." Nói xong thậm chí còn xoay một vòng.
"Đó là do cậu may mắn, nếu tên Tống Mão kia không kịp thời xuất hiện, cậu định làm gì bây giờ."
"Thì cứ kệ nó thôi."
(gôc là lương phan sào kê đản 凉拌炒鸡蛋 Hãy để mọi thứ chạy theo lộ trình của chúng.)
Nhìn vào đôi mắt như ngọc, trong suốt long lanh của thiếu niên, hắn chỉ có
thể cười cười gật đầu, "Thiếu gia nói gì cũng đúng, được rồi, chúng ta
về thôi."
"Ừ."
·( truyện chỉ đăng độc quyền và được cập nhật sớm nhất trên wattpad:KurumiKajaki và wordpress:goodriviu.com, mọi nơi khác đều là reup)
Đại hội thể thao kết thúc rất nhanh, cuộc sống học sinh nhàm chán ở trường lại khôi phục như thường.
Chỉ là trong cái mùa thu này, đã xảy ra hai sự kiện lớn.
Một là cậu và Tư Cảnh đã tìm được một căn phòng tốt và cần trang hoàng nó,
một sự kiện khác đó chính là lớp bọn họ lại có thêm một học sinh chuyển
trường mới.
Tóc ngắn màu đen, kính đen, tính cách hướng nội, luôn mặc đồng phục học sinh và cũng không có biểu tình tươi cười gì, rõ ràng đã chuyển tới một tuần rồi, nhưng hình như không có lấy một người bạn.
"Ôn Hi, cậu sao lại thế này hả, cậu có ý gì với học sinh mới chuyển trường sao, sao lại ở nhìn lén người ta?"
"Không, tôi chỉ là đang suy nghĩ, cậu ấy thật đúng là chịu khó."
Điền Thiên lại không nghe ra cái gì, chỉ nói phụ họa: "Đương nhiên chịu khó
rồi, người đó chính là người đứng thứ hai thành phố trong kỳ thi tuyển
sinh cấp ba, thấp hơn Tiểu Cảnh nhà cậu một điểm, rất nhiều trường học
muốn cậu ấy, nghe nói hồi trước còn đi tỉnh thực nghiệm, không biết sao
lại đột nhiên chuyển tới chỗ chúng ta."
Vì sao lại chuyển tới chỗ chúng ta à?
Đương nhiên bởi vì vị này chính là vai chính Thụ trong truyền thuyết đó.
Ôn Hi đáp ở trong lòng.
Đột nhiên, vị vai chính thụ kia quay đầu lại như thể cảm nhận được điều gì đó, sau đó lại đứng lên rồi đi về phía Ôn Hi.
"Bạn học Ôn Hi."
Nhìn thiếu niên dừng lại ở trước mặt mình, Ôn Hi nhướng mày, "Kỷ đồng học có việc gì sao?"
Vẻ mặt Kỷ Vọng bình tĩnh, "Tôi tới nơi này, là vì một người."
Biểu hiện của Ôn Hi không thay đổi.
"Tôi thích Tư Cảnh."
Biểu tình của Ôn Hi lập tức biến đổi, trực tiếp buột miệng thốt ra, "Cậu nói cái gì?!!"