Tịch Tiếng Ca Tiêu

Chương 32: Nhan Tịch tự bạch (1)


trướctiếp

Mạnh Thần đi ra khỏi cục Công An trực tiếp trở về nhà. Dùng điện thoại gọi từng cuộc từng cuộc vào điện thoại của Nhan Tuấn, chỉ có một loại âm thanh máy móc lặp lại: “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy”. Mạnh Thần có chút nôn nóng đi qua lại trong phòng. Rót một ly cà phê sau đó có chút suy sụp ngồi trên sô pha.

Vừa mới bắt đầu Nhan Tịch đứng trên cân sống hay chết có chút lắc lư. Bởi vì cô coi trọng tình người thân, có sự ràng buộc của người thân, có lẽ sẽ thay đổi ước nguyện ban đâu; nhưng mà Vương Thi Ngữ nói cho cô ấy nghe việc của Thu Mặc Thanh, Thu Mặc Thanh sau khi chết còn làm nhiều việc như vậy cho cô ấy, chứng minh trong sạch. Nhan Tịch sẽ càng thêm áy náy, tất nhiên sẽ càng kiên định với lựa chọn trước đó hơn. Mạnh Thần khẳng định Thu Mặc Thanh nhất định là tự sát, bây giờ Nhan Tịch sẽ lựa chọn kết thúc chính mình. Thời gian cấp bách lại không liên hệ được với Nhan Tuấn, không biết khi nào thì Nhan Tịch sẽ hành động. Làm sao bây giờ? Làm như thế nào? Mạnh Thần đột nhiên đứng lên nghĩ nghĩ rồi lại đi tới đi lui trong phòng.

Mạnh Thần vượt qua một ngày trong sự nôn nóng.

Hơn 7 giờ sáng hôm sau Mạnh Thần đã đứng ở cửa cục Công An. Lãnh Hán Hùng nhìn thấy tơ máu trong mắt Mạnh Thần, quần áo vẫn là bộ hôm qua, đại khái biết anh ấy không nghỉ ngơi giống mình: “Đi đến văn phòng tôi nghỉ ngơi một chút, 8 giờ tôi đưa cậu đến phòng thẩm vấn.” Nói xong hai người cùng nhau đi vào.

Trong phòng thẩm vấn, Mạnh Thần ngồi thẳng người, đôi tay giao nhau đặt ở bên môi lại chậm rãi đặt lên bàn, nhẹ nhàng nói: “Nhan Tịch, có thể nói chuyện của cô và Thu Mặc Thanh không?”

Nhan Tịch không trả lời, trên mặt không có biểu tình gì, lẳng lặng ngồi ở trên ghế. Phòng thẩm vấn yên tĩnh giống như chỉ có âm thanh kim đồng hồ chạy tích tắc cũng không có tiếng động, bao gồm cả hô hấp đều như không có tiếng động.

“Mấy ngày nay tôi vẫn luôn suy nghĩ về những thứ vụn vặt cùng Mặc Thanh, tất cả thời gian ở chung đó phát hiện vậy mà lại là khoảng trống.” Ánh mắt Nhan Tịch tràn ngập ánh sáng dịu dàng, âm thanh như âm thanh chảy xuôi của micro kiểu cũ, nhiễm đầy hương vị năm tháng. Đây là lần đầu tiên Mạnh Thần cảm nhận được độ ấm của Nhan Tịch.



“Tôi có chút sợ hãi cho rằng chính mình mất trí nhớ hoặc là có ai trộm đi ký ức của riêng tôi. Tĩnh tâm lại, thương nhớ khôn nguôi. Cuối cùng tôi cũng hiểu tất cả vốn là hư không. Tình yêu của người khác, có ngắn có dài có thể viết thành một cuốn tiểu thuyết. Mà tôi và Mặc Thanh đến ngâm thành một bài thơ cũng không được. Có rất nhiều mảnh tàn ký ức, số mảnh ít ỏi làm tôi chấp niệm đến nay.”

“Tôi và Mặc Thanh quen nhau vào đầu thu, kết thúc vào trung thu. Anh ấy tham gia quân ngũ, tôi đi học. Dựa vào từng lá thư, chống đỡ tưởng niệm về điểm này cho nhau. Chúng tôi đơn thuần cho rằng chỉ cần kiên trì sẽ có kết quả tốt. Nhưng mà chúng tôi không đánh lại thời gian, không đánh lại hoàn cảnh, không đánh lại những đêm tối từ từ. Khi chúng tôi đứng yên, quay đầu tìm kiếm lẫn nhau mới phát hiện, sớm đã đường ai nấy đi, càng lúc càng xa.”

“Tôi khóc, tôi nháo, tôi tùy hứng, tôi gây rối vô cớ. Tôi luôn nói anh ấy thay đổi, không còn là người mà tôi quen biết kia. Bây giờ bên tai giống như còn có thể nghe thấy từng tiếng thở dài, từng tiếng dỗ tôi của Mặc Thanh, cảm nhận được sự khổ sở và mất mát trong lòng anh ấy. Chúng ta cứ cách xa nhau như vậy, rồi vấp phải đá, cho đến lời nói thật sau khi Mặc Thanh say rượu làm tôi thanh tỉnh hoàn toàn. Thu Mặc Thanh và Nhan Tịch thực sự không có khả năng.”

“Sau đó Mặc Thanh gọi điện thoại đến tôi đều không nghe, tin nhắn thư từ cũng không trả lời. Sau đó nữa tôi tốt nghiệp đi làm, anh ấy cũng làm việc nhiều năm, chúng tôi chưa bao giờ gặp mặt, liên hệ với nhau cũng ít vô cùng. Nhưng ban ngày ban mặt, khi đêm khuya tĩnh lặng, một bài hát, một nụ cười trên gương mặt tương tự, một đường phố quen thuộc, một phần đồ ăn anh ấy thích, tôi đều sẽ lơ đãng nhớ đến Mặc Thanh. Đôi khi nhớ lòng đều đau, đứng trên đường cái tấp nập nhộn nhịp, đột nhiên gào khóc. Hoá ra tôi vô dụng như vậy nhớ anh ấy mãi không quên nhiều năm.”

“Thật ra tôi vẫn luôn hy vọng Mặc Thanh có thể đến thăm tôi, cùng tôi ăn một bữa cơm, cùng tôi xem một bộ phim, làm những việc mà người yêu hay cùng nhau làm như vậy; tôi hy vọng anh ấy có thể đến thăm tôi, không màng tất cả, hai người chúng tôi đi từ ngày tháng trẻ tuổi đến lúc tuổi già. Nhưng đó chỉ là hy vọng tôi không có khả năng thực hiện, Mặc Thanh vĩnh viễn đều đứng ở phương xa tôi không thể với tới.”

“Tôi biết, tôi trông không xinh đẹp, trước kia càng là vậy. Tôi thường xuyên nhớ đến câu hỏi Mặc Thanh hỏi tôi kia, cộng thêm tốt nghiệp bởi vì không xinh đẹp nên công việc của tôi cũng không được như ý. Tôi rất tự ti. Cho nên tôi hạ quyết tâm phải thay đổi chính mình. Mấy năm đó tôi rất tàn nhẫn với chính mình. Mỗi ngày đói đến dường như ngất xỉu, liều mạng chạy trên sân thể dục. Ngày thường tôi sẽ xem show thời trang, tri thức làm đẹp, thử thay đổi phẩm vị mặc quần áo, đền bù cho sự không đủ của bản thân, lấy thừa bù thiếu.”

Mạnh Thần nhìn Nhan Tịch trước mặt, nhớ đến ảnh chụp trước đó nhìn thấy. Nói thật thì ngoại hình biến hoá không nhỏ. Mặc quần áo cũng rất có phẩm vị, tuy quần áo không phải hàng hiệu nhưng mặc trên người Nhan Tịch cũng có thể biểu hiện ra khí chất của chính mình. Nhưng mà Nhan Tịch không còn là Nhan Tịch. Nếu được lựa chọn Mạnh Thần vẫn hy vọng Nhan Tịch có thể quay về lúc còn nhỏ, sinh hoạt đơn thuần vui vẻ. Mà không tồn tại cõng gông xiềng trầm trọng giống bây giờ.

trướctiếp