Vừa mới chạy ra Vương Thi Ngữ không cẩn thận đụng
vào trong lồng ngực của một người. Lãnh Hán Hùng lùi về phía sau một
bước, ổn định thân thể duỗi tay đỡ lấy eo Vương Thi Ngữ. Vương Thi Ngữ
không động đậy mà ghé vào khóc trong lồng ngực Lãnh Hán Hùng, trong
miệng lẩm bẩm nói: “Thực xin lỗi, em không cứu được cô ấy. Thực xin
lỗi…”
Một lúc lâu sau Vương Thi Ngữ ngừng khóc giãy giụa
ra khỏi ngực Lãnh Hán Hùng, hai mắt đẫm lệ: “Cảm ơn anh, Lãnh Đội. Tôi
không sao.”
Lãnh Hán Hùng không nói gì, dùng mắt ý bảo Mạnh Thần ở bên cạnh sau đó lôi kéo Vương Thi Ngữ đi về văn phòng anh ta.
Vương Thi Ngữ ngồi trên sô pha cạnh cửa thút tha thút thít nức nở như cũ.
Lãnh Hán Hùng đưa hộp giấy trên bàn qua, yên tĩnh ngồi ở một bên. Mạnh
Thần dựa vào cửa nhìn hai người trong phòng.
Một phòng yên tĩnh, mỗi người đều mang tâm sự riêng. Lại không biết nói từ đâu, chờ đối phương mở miệng.
Rất lâu sau Mạnh Thần đi qua cửa, đi đến tận cùng bên trong sô pha, tìm một thư thế thoải mái mở miệng nói: “Luật sư Vương, cô nói một chút đi!”
Vương Thi Ngữ không trả lời ngay mà nắm chặt khăn giấy lau nước mắt trên mặt
trong tay, hơi mang âm thanh nghẹn ngào khi khóc: “Tôi quen Thu Mặc
Thanh vào tháng 6 năm 2011, lúc ấy tôi là Cố vấn Pháp Luật của công ty
anh ấy. Tôi đối với Mặc Thanh là vừa gặp đã thương nhưng anh ấy không
dao động. Người bên cạnh anh ấy nói với tôi Thu Mặc Thanh chưa bao giờ
có bạn gái, không biết vì sao. Sau đó tôi tìm thám tử tư mới biết ngọn
nguồn chân tướng. Thu Mặc Thanh vẫn luôn thích một cô gái, chính là Nhan Tịch. Thu Mặc Thanh và Nhan Tịch là bạn học, ngày thường hai người
không hay nói chuyện. Mấy tháng sau, Mặc Thanh tham gia quân ngũ hai
người thông qua thư từ mới dần dần hiểu biết nhau. Nhưng sau đó không
biết có nguyên nhân gì, Thu Mặc Thanh không còn liên hệ với Nhan Tịch
nữa. Nhưng lúc Nhan Tịch ở Hồng Kông mới mỗi tuần Thu Mặc Thanh đều lén
đến gặp cô ấy. Bao nhiêu năm nay cứ như vậy, chưa bao giở thay đổi.”
“Sau khi tôi biết những việc này, tôi đến tìm Thu Mặc Thanh. Tôi nói với anh ấy, tôi không để bụng trong lòng anh ấy có ai, tôi vẫn sẽ luôn làm bạn
với anh ấy. Thu Mặc Thanh mới đầu vẫn luôn từ chối tôi, tôi không lùi
bước. Mỗi ngày đưa cơm sáng, gọi điện thoại, làm cơm chiều, làm tất cả
những việc tôi có thể làm nhưng tiền đề là tôi sẽ không ảnh hưởng đến
công việc và cuộc sống bình thường của anh ấy. Thời gian lâu rồi Thu Mặc Thanh cũng cam chịu. Tôi cũng lén đi theo anh ấy nhìn Nhan Tịch rất
nhiều lần.”
“Sau đó Thu Mặc Thanh nhìn thấy sự vất vả và
kiên trì nhiều năm như vậy của tôi, có lẽ đã cảm động. Đồng ý kết hôn
với tôi. Hai ngày trước khi xảy ra vụ án, Thu Mặc Thanh không có gì khác thường. Trưa hôm xảy ra vụ án, Thu Mặc Thanh đến văn phòng tôi nói là
nhớ tôi vừa lúc đi ngang qua nên vào.”
Vương Thi Ngữ cầm
ly nước trên bàn uống thêm vài ngụm nước giải khát rồi nói tiếp: “Tôi
cảm thấy Mặc Thanh có chút khác so với bình thường, tôi hỏi anh ấy đã
xảy ra chuyện gì. Anh ấy nói không có việc gì, lấy một quyển sách từ
trong túi ra cho tôi, bảo tôi thay anh bảo quản cho tốt, không cần lật
xem quyển sách này. Tôi nhận sách vừa thấy là “Huyễn Thành” của Hàn Hàn
cũng không có gì đặc biệt. Nghi vấn trong lòng tôi lớn hơn nữa. Sau đó
Mặc Thanh rời đi tôi đi theo sau nhìn thấy anh ấy đi vào khu nhà Nhan
Tịch ở, tôi sợ anh ấy phát hiện nên cũng không theo vào. Rồi sau đó Mặc
Thanh liền có chuyện.”
Một hàng nước mắt lại rơi xuống
không có tiếng vang nhưng cũng đau lòng. Lãnh Hán Hùng nhẹ nhàng nắm lấy tay run rẩy của Vương Thi Ngữ, không nói gì.
Mạnh Thần điều chỉnh dáng ngồi, hỏi: “Sau khi xảy ra chuyện cô đã làm cái gì?”
Vương Thi Ngữ nắm chặt ly nước, không ngẩng đầu: “Tôi đợi Mặc Thanh một ngày
không thấy trở về. Gọi điện thoại không có người nghe. Tôi lo anh ấy xảy ra chuyện cho nên mở sách ra thì thấy di thư của Mặc Thanh viết cho
tôi. Tôi còn nhìn thấy đơn chứng minh tử vong mà Mặc Thanh gửi mail cho
tôi. Tôi hiểu ý của Mặc Thanh. Anh ấy muốn tôi cho dù thế nào cũng phải
bảo toàn Nhan Tịch để cô ấy sống. Tôi cân nhắc rất lâu cho nên… tôi liên hệ cho cha mẹ Mặc Thanh báo Mặc Thanh mất tích; sau khi cha mẹ Mặc
Thanh báo cảnh sát thì tôi gọi điện cho 110 báo tên tiểu khu của Nhan
Tịch. Sau đó liên hệ người nhà của Nhan Tịch muốn làm luật sư biện hộ
của cô ấy.”
“Tôi không khống chế tốt cảm xúc của chính
mình mà nói hết ngọn nguồn việc đó cho Nhan Tịch nghe. Tôi chỉ muốn để
cô ấy hiểu, Mặc Thanh yêu cô ấy, muốn cô ấy sống thật tốt. Nhưng mà tâm ý của Nhan Tịch… đã quyết. Tôi không giúp được cô ấy.”
Mạnh Thần thở dài một hơi, nói: “Biến khéo thành vụng.”
Vương Thi Ngữ ngẩng đầu nhìn về phía Mạnh Thần không biết anh ấy có ý gì.
Mạnh Thần không nói nữa, ánh mắt chuyên chú không biết đang nghĩ gì.
Lãnh Hán Hùng ho nhẹ một tiếng nói: “Luật sư Vương, một lúc nữa cần cô đi
ghi chép lại với tôi. Về việc của Nhan Tịch chúng tôi sẽ tận lực, không
cần quá lo lắng.”
Vương Thi Ngữ gật gật đầu.
Lãnh Hán Hùng nói: “Thầy Mạnh, về việc gặp mặt thì muộn nhất là sáng mai tôi sẽ gọi điện báo cho cậu.”
Mạnh Thần dặn dò: “Buổi tối nhất định phải trông chừng Nhan Tịch cho kỹ. Tôi đi trước.”