"Ta cứ nghĩ là ngươi sẽ đi rồi chứ? Sao còn ở đây làm chi a?" Hoa Thủy Tiên nhìn hắn một lúc rồi quay sang chăm Mạnh Thi.
"À, đáng lẽ ta đi từ lâu rồi nga. Biết tại không?" hắn ái muội cười.
"Hử?"
"Ta thích nàng."
". . ." lườm hắn đi! >.<
". . .khụ. Nói đùa thôi đừng có nhìn ta như vậy a." Trà Bảo bị nàng ta liếc một cái rợn người "Lý do ta ở lại đây vì chủ tử ta sắp đến đây, cho nên ta phải ở đây sắp xếp và chờ chủ tử đến. À mà. . .đố nàng đoán chủ tử của ta là ai nga?"
"Điên à?" Hoa Thủy Tiên thật muốn cười nhưng lại cười không nổi một hơi, nàng nghiêng mình nói "À. . .dù sao cũng chán mà rãnh ấy nhỉ. Ngươi cứ miêu tả hắn xem sao, nhưng ta nói trước là ta có khả năng 100% đoán sai."
Cái gì? Hắn hoảng hốt quay đầu lại, một cái nam nhân tuấn mỹ hắc y mặt vui mừng như điên xông vào đây. Hắn hoảng hốt theo phản ứng mà đạp tên kia văng ra chỗ khác. Nam nhân bị ngã, mặt không giận ngẩn đầu nhìn hắn "Nhĩ nhi, chắc nàng giận ta lắm phải không? Ta xin lỗi. . ."
Cái. . .?! Nàng? Nhĩ nhi?
Hắn lui vào sâu góc giường, có một cái gương thủy tinh rất đẹp. Hắn mở to mắt không tin được trước mắt mình được, người trong gương là "mình" sao? Đó. . .đó là Lưu Cơ Nhĩ! ! !
"Nhĩ nhi. . ." nam nhân lo lắng tiến đến gần.
"Đi ra! ! !" hắn quát lớn. Bây giờ, tâm hắn không được bình tĩnh.
"Nhĩ nhi. . ." nam nhân muốn tiến nhưng đành buộc lui ra khỏi phòng "Ta nghĩ chắc nàng gần yên tĩnh để suy nghĩ rõ ràng. Vì vậy, ta ra trước. Một lát sau ta sẽ đến."