Sáng ra, chuyện đầu tiên Harry làm là giải quyết gia vụ Nhà Potter, ịn
dấu ấn bằng nhẫn gia chủ. Sau khi thưởng cho con cú mèo nhà Potter –
Jack, nó vẫy cánh hài lòng mang theo lá thư về cho gia tinh Corey. Nhẫn
nhà Potter được ếm thần chú lẫn lộn nên Harry tha hồ đeo nó đi khắp nơi, ngay cả cụ Dumbledore cũng chưa từng phát hiện.
Bởi vì thiếu ngủ mà Harry ngáp liền mấy cái. Thời khóa biểu cả ngày của cậu kín mít, hai ngày cuối tuần phải xài Khóa cảng về Thái Ấp Potter học bài, còn phải
giúp chú Regulus phá cọng xích, nấu Thuốc Nuôi Linh Hồn. Bình thường thì môn nào cũng chất núi bài tập, mà đây là các giáo sư đã nương tay rồi
đó nghen! Dù sao cậu với Hermione cũng là hai học trò đứng đầu, các giáo sư thích để hai đứa nghiên cứu chương trình học cấp cao hơn là làm bài
tập như học sinh bình thường, (trừ môn Cổ ngữ Rune và Lịch sử Pháp
Thuật). Phiên dịch Cổ ngữ Rune còn tàm tạm vì Harry đã có kiến thức sẵn
rồi, nhưng Lịch sử Pháp thuật làm Harry nhức đầu cực kỳ, cậu không được
như cô bé Hermione nhớ rành rành không sai một chữ.
Chưa kể là
Harry phải đọc rất nhiều sách để tìm tư liệu. Phòng sách của Bốn Nhà
sáng lập rất phong phú, khổ cái là phong phú quá, ngày nào Harry cũng
phải đi sắp xếp lại hàng núi hàng núi sách cao vút tận trần nhà. Rồi cậu đi Phòng Độc Dược nếm thử đủ loại thuốc lạ lùng tai quái; nghiên cứu
cải thiện thuật luyện kim; tập thần chú ở Phòng Quyết đấu, tranh thủ sớm ngày khôi phục thời kì đỉnh cao. Đương nhiên ngẫu nhiên phải biến thành con hươu đi ăn ủi lão dơi già đang buồn rầu bực dọc.
Ngày hôm
đó, một không khí chộn rộn thật dễ chịu. Không ai tập trung vào bài vở
được, chỉ quan tâm nhiều đến chuyện chiều nay mấy người từ trường
Beauxbaton và trường Durmstrang sẽ tới nơi. Ngay cả giờ Độc dược cũng dễ nuốt hơn mọi thường, cũng nhờ được ra sớm trước nửa tiếng. Khi chuông
hết giờ reng sớm, Ron và Hermione (kéo theo Harry không nhiệt tình mấy)
vội quay về tháp Gryffindor, cất cặp và sách như đã được chỉ thị, mặc áo chùng vô, rồi lại vội vã chạy xuống Tiến sảnh. Trong suốt quá trình,
Harry ngáp dài ngáp ngắn, lề mề đi theo hai đứa bạn. Nói thật bây giờ
cậu thà biến thành Hươu Harry rồi nhảy vô vòng tay lão dơi già làm một
giấc còn hơn.
Harry dụi mắt để phủi những giọng nước mắt do ngáp
nhiều quá mà ra, do đã uống thuốc Cận thị nên cậu nhìn rất rõ trên nền
trời thăm thẳm, đoàn xe ngựa biết bay của Học viện Beauxbatons đang càng lúc càng tới gần, đám học trò bùng lên một trận reo hò và bàn tán phấn
kích.
Ba hàng học trò đằng trước lùi lại khi chiếc xe kéo ầm ầm
hạ cánh, đáp xuống mặt đất với một tốc độ kinh hoàng; rồi, với một tiếng ầm cực lớn khiến Neville hoảng hồn nhảy bắn ra sau, đạp cả lên chân một đứa năm thứ năm nhà Slytherin; những cái vó ngựa, cái nào cái nấy bự
hơn cái đĩa ăn, chạm mặt đất. Một giây sau đó, chiếc xe đáp xuống hẳn,
nảy lên trên những cái bánh xe khổng lồ, trong khi mấy con ngựa bằng
vàng lúc lắc những cái đầu to cồ và đảo những cặp mắt đỏ, to, dữ tợn.
Học trò Hogwarts chỉ vừa kịp nhìn thấy cánh cửa của chiếc xe kéo có mang
huy hiệu (hai cây đũa vàng gác chéo, mỗi cây phát ra ba ngôi sao), thì
cửa đã mở ra.
Một thằng bé mặc áo khoác xanh da trời nhợt nhạt từ trên xe nhảy xuống, cúi mình tới trước, lần tìm cái gì đó dưới sàn xe,
và mở ra một lốc bậc thang bằng vàng. Nó nhảy lùi ra sau một cách kính
cẩn. Rồi Harry thấy một chiếc giày cao gót màu đen, sáng lấp lánh thò ra từ trong xe – chiếc giày to cỡ chiếc xe trượt tuyết của con nít. Theo
ngay sau đó, gần như tức khắc, là một người đàn bà bự con phải cỡ bác
Hagrid bước ra, đó là Bà Maxime. Trông bà thật xinh đẹp, với làn da màu
trái ôliu, đôi mắt đen, to, long lanh như có nước, và một cái mũi hơi
khoằm. Tóc bà bới ra sau làm thành một búi sáng rực sau ót. Bà mặc từ
đầu tới chân toàn bằng sa-tanh đen, và rất nhiều ngọc mắt mèo sáng lấp
lánh trên cổ và trên những ngón tay đầy mo của bà.
Cụ Dumbledore
bắt đầu vỗ tay. Bọn học trò, theo đuôi, cũng bắt đầu vỗ, nhiều đứa nhón
chân lên để nhìn Bà Maxime này cho rõ hơn.
Mặt bà giãn ra thành
một nụ cười hòa nhã khi bước về phía cụ Dumbledore, và bà chìa một bàn
tay sáng lấp lánh ra. Cụ Dumbledore, dù bản thân cũng đã rất cao, cũng
chỉ hơi nghiêng mình là đã hôn được bàn tay đó.
Cụ nói: "Bà Maxime thân mến, mừng bà tới Hogwarts."
Bà Maxime đáp lại, giọng trầm trầm: "Ông Dumbly-dorr, ông khõe không?"
"Khỏe lắm, thưa bà." Cụ Dumbledore nói.
Bà Maxime vẫy một bàn tay khổng lồ của mình một cách âu yếm ra sau lưng: "Học trò tôi."
Có khoảng một tá con trai và con gái, cỡ chừng mười bảy mười tám, đã chui
ra khỏi xe và đứng đằng sau lưng bà Maxime. Chúng run lập cập, điều này
chẳng có gì ngạc nhiên, bởi vì áo chùng tụi nó dường như được may bằng
tơ mỏng, và không thấy đứa nào mặc áo khoác. Một vài đứa quấn khăn quàng và khăn len quanh cổ. Từ chỗ đứng, Harry có thể nhìn thấy chúng (chúng
đứng trong cái bóng khổng lồ của bà Maxime) đang chăm chú ngước lên nhìn lâu đài Hogwarts với một cái nhìn e dè trên gương mặt.
Cụ
Dumbledore và Bà Maxime tán gẫu mấy câu, rồi người đàn bà khổng lồ dẫn
theo lũ học trò xinh xắn đi trước, đám đông Hogwarts rẽ ra cho bà cùng
đám học trò của bà bước lên bậc cấp đá.
Không lâu sau, con thuyền pháp thuật của trường Durmstrang trồi lên khỏi mặt Hồ Đen, nhấp nhô
trên màn nước dập dềnh, và bắt đầu lướt vào bờ. Khi thuyền cập bến, Ông
Karkaroff dẫn học trò của ông đi lên sườn dốc. Vóc dáng chúng cao to khi độn trong những chiếc áo khoác bằng trông như thảm lông xù, ai nấy đều
quấn chặt trong lông lá ấm áp.
"Dumbledore!" Ông Karkaroff bước lên dốc, gọi thân thiết. "Khỏe không ông bạn? Khỏe không hả?"
"Cám ơn, giáo sư Karkaroff, khỏe như vâm!" cụ Dumbledore đáp.
Karkaroff có một giọng nói ngọt lịm, nhờn nhợt. Khi ông ta bước vào luồng sáng từ những cánh cửa trước của lâu đài tràn ra, tụi nhỏ thấy ông ta cũng gầy
gầy cao cao như cụ Dumbledore, nhưng mái tóc bạc của ông ngắn ngủn, và
chòm râu dê (cuộn lại thành từng cuộn nhỏ) không che được hết cái cằm
cong veo. Bước tới trước cụ Dumbledore, ông bắt tay cụ bằng cả hai tay.
"Ôi trường cũ Hogwarts thân yêu!" Ông nói, mắt ngước nhìn lên tòa lâu đài
và mỉm cười, hàm răng ố vàng, nhưng nụ cười của ông không lên được tới
mắt, nó chỉ dừng lại ở mức lạnh lùng và ranh ma: "Về lại đây cảm thấy
sung sướng làm sao, sung sướng làm sao... Viktor, đi nào con, vào cho
ấm... Có phiền gì không, anh Dumbledore? Viktor bị cảm hơi hơi..."
Karkaroff vẫy tay ra hiệu một trong những học trò của ông. Rồi khi anh ta đi ngang, Ron rít lên bên tai cậu: "Harry – Krum kìa!"
Nó nhảy tưng tưng như một con khỉ khi Victor Krum đi ngang qua, cũng dễ
hiểu thôi vì đa số những đứa con trai khác cũng kích động tới mức mặt
mũi đỏ ké, nhiều đứa con gái mười sáu tuổi thì điên cuồng lục túi áo khi Krum đi ngang, cốt là để kiếm ra một cây bút lông chim để xin chữ ký.
Ron liên tục hỏi thăm xem Hermione và Harry có thể đào ra ngay cho nó
một cây viết không, để nó nhập bọn với đám con gái kia...
Harry
và Hermione ghét bỏ Ron ra mặt, hai đứa bèn kệ nó mà đi lễ đường ngồi
xuống. Krum cũng theo đoàn Dumstrangs đi vô rồi, thế là Ron lẽo đẽo theo hai bạn ngồi xuống bàn dài Gryffindor.
Đám học trò Beauxbatons
đã chọn chỗ ngồi ở bàn nhà Ravenclaw. Làm Ron thất vọng là Viktor Krum
và mấy đứa học trò Durmstrang đã đến ngồi ở bàn nhà Slytherin. Malfoy,
Crabbe và Goyle trông rất tự mãn về việc này. Thằng Malfoy khoe khoang
chồm người tới nói chuyện với Krum.
Ron chế nhạo: "Phải đó,
Malfoy, cứ xun xoe đi. Mình cá anh Krum sẽ chán nó ngay... lúc nào mà
chẳng có bao nhiêu người vo ve quanh ảnh... Bồ nghĩ họ sẽ ngủ đâu? Tụi
mình có thể cho họ ngủ ở phòng mình mà Harry... Mình thì sẵn sàng cho
anh ấy ngủ giường mình, mình ngủ trên ghế xếp được."
Hermione khịt mũi còn Harry không trả lời, thật là một ý tưởng ngốc nghếch đến nỗi hai đứa bạn không thèm quan tâm.
Khi tất cả học trò đã vào Sảnh đường và ổn định chỗ ngồi ở bàn các Nhà rồi, ban giám hiệu mới bước vào, đi thành hàng lên dãy bàn dài và ngồi
xuống. Đi cuối hàng là giáo sư Dumbledore, giáo sư Karkaroff, và bà
Maxime. Ngay khi cô hiệu trưởng của chúng xuất hiện, đám học trò
Beauxbatons đứng dựng lên. Một vài đứa Hogwarts phá ra cười. Tuy vậy,
đám Beauxbatons có vẻ như không hề bối rối, và chỉ chịu ngồi xuống khi
bà Maxime đã yên vị bên trái cụ Dumbledore. Cụ Dumbledore vẫn đứng, và
một sự im lặng ban trùm Đại sảnh. Cụ nhìn các học sinh ngoại quốc, cười
tươi: "Kính chào các quý ông, quý bà, và các vị ma, và đặc biệt, các vị
khách. Tôi rất vui mừng được đón tất cả các vị tại trường Hogwarts. Tôi
hy vọng và tin rằng các bạn sẽ vừa được thoải mái, vừa được vui vẻ trong thời gian lưu lại đây."
Một đứa con gái Beauxbatons vẫn còn khư khư cái khăn choàng quanh đầu phát ra một tiếng cười nhạo báng không lầm vào đâu được.
Hermione nổi giận, thì thào: "Không ai bắt mày phải ở lại đâu!"
"Tranh bá tái đem với yến hội kết thúc khi chính thức bắt đầu" Cụ Dumbledore
nói tiếp: "Cuộc thi đấu sẽ chính thức khai mạc vào cuối bữa tiệc. Giờ
tôi xin mời các bạn ăn, uống, và cứ tự nhiên như ở nhà." Cụ ngồi xuống,
Karkaroff ngay lập tức ngả sang phía cụ để nói chuyện.
Những
chiếc đĩa trước mặt bọn trẻ như thường lệ bỗng đầy ắp thức ăn. Đám gia
tinh trong nhà bếp dường như đã trổ tài hết ga: có thật nhiều món ăn
ngoại quốc khác nhau bày ra trước mặt. Harry không mừng rỡ hay tò mò gì, hồi cậu đi du lịch khắp nơi đã ăn thử đủ thứ đặc sản các vùng miền.
Trước tiên cậu ăn một cái sandwich phó mát, sau đó lại ăn món xúp cá
bouillabaisse, món chính thì ăn thịt bò hấp, món kiểu Pháp khẩu vị ngọt
không có hợp cho ông cụ lớn tuổi răng yếu như cậu.
Đột nhiên một giọng con gái vang lên: "Xin lỗi, các anh chị còn dùn món bouillabaisse nửa không?"
Đó là đứa con gái của trường Beauxbatons đã cười to lúc cụ Dumbledore phát biểu. Cuối cùng cô cũng đã chịu bỏ cái khăn choàng cổ ra. Một mái tóc
dài màu bạch kim xõa xuống tới gần thắt lưng. Cô bé có đôi mắt to, xanh
biếc và hàm răng đều, trắng bóng. Đó là Fleur Delacour, vợ tương lai của anh Bill.
Mặt Ron đỏ tía. Nó nhìn chằm chằm con bé, há miệng tính trả lời, mà không thốt được lời nào ngoài mấy tiếng khùng khục yếu ớt.
"Ừ, bạn lấy đi," Harry nói bằng tiếng Pháp rồi đẩy cái đĩa về phía đứa con gái.
Cô bé cảm ơn, rồi xẹt mắt một cái nhìn Harry, khó có cậu trai nào thờ ơ với cô bé như anh chàng này.
Fleur cầm cái đĩa và cẩn thận bưng về phía bàn nhà Ravenclaw. Ron vẫn còn
ngồi trợn tròn mắt nhìn theo cô bé như thể trước nay chưa từng thấy con
gái bao giờ. Harry phát tức cười. Tiếng cười dường như đã kéo Ron hoàn
hồn trở lại. Nó nói với Harry, giọng khản đặc: "Nhỏ đó là Tiên nữ!"
Hermione nói chua lè: "Chắc chắn là không phải rồi. Mình đâu thấy Harry há hốc
mồm nhìn theo nó như một thằng ngốc đâu." Harry cúi đầu cười trộm, cô sư tử đang có chút táo bạo nha.
Sau khi bữa tối kết thúc, các món
điểm tâm ngọt nước ngoài xuất hiện trên bàn, Harry chọn thêm mấy món
trái cây và pút đing nhợt nhạt nếm thử, do đồ ăn hôm nay hơi lạ nên ban
nãy cậu ăn chưa đủ no.
Sau tiệc tối, cụ Dumbledore bắt đầu giới
thiệu ông Barty Crouch và ông Ludo Bagman, và tuyên bố danh sách giám
khảo cho cuộc thi. Rồi cụ kêu thầy Filch bằng một giọng dõng dạc, to rõ: ""Cái rương nữ trang, rồi, mang vô đi, ông Filch!" Thế là thầy Filch
khệ nệ tiến về phía cụ Dumbledore, mang theo một cái rương gỗ lớn khảm
đầy đồ trang sức.
Cụ Dumbledore nói tiếp khi thầy Filch cẩn thận đặt cái rương lên bàn, trước mặt cụ: "Các chỉ dẫn về những bài thi mà
các nhà quán quân sẽ phải làm trong năm nay đã được ông Crouch và ông
Bagman xem xét kỹ, và họ đã có những sắp xếp cần thiết cho từng thử
thách. Sẽ có ba bài thi, trải dài suốt cả năm, và sẽ kiểm tra các vị
quán quân theo nhiều cách khác nhau... về kỹ năng pháp thuật, lòng can
đảm, khả năng suy luận, và dĩ nhiên, khả năng đối đầu cùng nguy hiểm."
Nghe đến lời cuối cùng, cả Sảnh đường lặng ngắt, đến nỗi dường như không ai dám thở nữa.