Ngày hôm đó, trời cao khí lành, vạn dặm không mây, Bình Man hữu tướng
quân có quan cấp chỉ vẻn vẹn là chính tứ phẩm mang theo vết thương hồi
kinh, nhưng lại được đích thân Thừa tướng dẫn bách quan ra ngoài thành
nghênh đón "Cực kỳ quy cách"...
"Mệt nhọc các vị đại nhân chờ ở đây đã lâu, mạt tướng được sủng ái mà lo sợ, thật sự không dám nhận!"
Ở phía Bắc Kinh Thành, Hạ Hầu Tuyên nhẹ nhàng nhảy xuống xe ngựa, chắp
tay với đám đại thần đến đón tiếp hắn, ngôn từ lễ nghi không tệ, nhưng
thái độ của hắn cũng không hề khiêm tốn, ngược lại còn mang theo ngạo
khí như chuyện đương nhiên, từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài đều bộc lộ ra khí thế mạnh mẽ kiên quyết của tuổi trẻ, hình thành sự chênh lệch rõ ràng với đám triều thần già nua lẩm cẩm.
"Điện hạ khách sáo,
ngay khi tin tức Điện hạ vô tình bị thương trên chiến trường truyền về
kinh thành, đã khiến cho trong ngoài triều đình đều nơm nớp lo sợ, có
người gần như không thể say giấc. Bệ hạ mang tấm lòng cha hiền, nghe nói Điện hạ về kinh, thậm chí còn muốn đích thân ra ngoài thành đón Điện
hạ! Tuy nhiên, Quân Phụ ra đón cuối cùng cũng không hợp lễ nghĩa, nên để bọn thần cung nghênh Điện hạ thay... Hôm nay thấy được tư thế oai hùng
của điện hạ không những không giảm mà còn tăng, trong lòng cựu thần cũng được an ủi nhiều."
Người nói chuyện đương nhiên là Từ thừa tướng thân là người đứng đầu bách quan: Đây là một ông cụ có vóc người hơi
gầy gò, râu tóc đã hoa râm, tinh thần vẫn rất tốt, cả người đều lộ ra
khí thế quắc thước đang nắm đại quyền, đặc biệt là đôi mắt trông có vẻ
già nua lộ ra ánh mắt xảo trá mà thâm trầm, cho dù ai nhìn thẳng vào ông ta thì cũng không dám xem thường.
"Thấy tinh thần của Thừa Tướng đại nhân vẫn sung mãn như cũ, ta cũng vô cùng vui vẻ. Làm phiền ngài hạ mình nghênh đón, tiểu bối như ta cũng nên cùng ngài ôn chuyện mới
đúng." Hạ Hầu Tuyên cười nhạt nói: "Tuy nhiên, ta rời kinh lâu ngày,
tình cảm nhớ nhung phụ hoàng đã cuồn cuộn như nước lũ khó có thể ngăn
cản, vì vậy lúc này ta chỉ muốn lập tức về cung, không muốn kéo dài thêm một khắc nào, kính xin Thừa Tướng và các vị đại nhân thông cảm cho sự
vô lễ của ta... Chúng ta tạm dừng ở đây, ngày sau nói chuyện tiếp."
Nói xong, Hạ Hầu Tuyên xoay người đi về phía xe ngựa... Hắn nói như vậy,
thật sự là không cho Từ thừa tướng chút mặt mũi nào, nhưng mặt khác, vốn dĩ cũng do lão già này dùng lời nói trấn áp hắn trước, vậy thì hắn cần
gì phải khách sáo?
... Trong lời nói trước đó của Từ thừa tướng,
mỗi câu đều bám lấy thân phận công chúa của Hạ Hầu Tuyên không thả, Điện hạ dài Điện hạ ngắn, hoàn toàn không đề cập tới chiến công của hắn, chỉ nói hắn "Vô tình" bị thương, làm Hoàng đế và bách quan lo lắng... Tổng
kết khái quát lại, hay chỉ trích công chúa điện hạ tùy hứng, các đại
thần ở đây có ai là không nghe hiểu?
Vậy nên Hạ Hầu Tuyên dứt khoát thuận theo ý muốn của lão già này, tùy hứng đến cùng!
Hơn nữa, Hạ Hầu Tuyên càng không để Từ thừa tướng vào mắt, đợi đến khi một
màn này bị trăm nghìn cái miệng truyền vào trong cung, ông cha hoàng đế
của hắn ngược lại sẽ cảm thấy vui mừng đấy. Loại chuyện hai bên đều thỏa đáng này, sao lại không làm?
Vậy còn Từ thừa tướng thì sao, tại
sao ông ta lại phải tỏ vẻ bất thiện với công chúa điện hạ vừa mới lập
chiến công hiển hách, danh tiếng đang định như thế? Có lẽ cũng vì muốn
hoàng đế bệ hạ vui mừng một chút, thoáng giảm đi lòng kiêng dè với ông;
hoặc là vì Từ thừa tướng biết rõ cho dù ông ta khách sáo với Hạ Hầu
Tuyên thế nào, cũng không có chút ý nghĩa gì... Bọn họ đã sớm kết oán,
sau này gần như không có khả năng ngồi chung một cái thuyền, vậy nên ông ta cũng không cần thiết phải tự hạ thân phận để lấy lòng.
Con
mắt sâu như nước nhìn theo bóng lưng cao lớn của Hạ Hầu Tuyên, vẻ mặt Từ thừa tướng nhàn nhạt, cũng không lộ ra chút tức giận nào, cũng không cố ra vẻ không thèm để ý, không ai biết rốt cuộc ông ta đang suy nghĩ gì.
"Ah? Công chúa điện hạ! Sao trong xe của ngài lại có một ngoại nam?!" Ngay
khi Hạ Hầu Tuyên muốn nhảy lên xe ngựa, một con chó săn sau lưng Từ thừa tướng chợt mở miệng nói, mục tiêu nhắm thẳng vào nội trợ hiền của công
chúa điện hạ... Phải nói Tề Tĩnh An cũng thật sự hiền huệ đến một trình
độ nào đó, không chỉ vén rèm xe, còn vươn tay làm tay vịn cho Hạ Hầu
Tuyên, thật sự làm mọi người ở đây muốn bỏ qua sự tồn tại của hắn cũng
không được!
Thật ra đám chó săn đã sớm điều tra rõ ràng gia thế
bối cảnh của Tề Tĩnh An, lúc này cố ý tỏ vẻ kinh ngạc, cũng chỉ là đang
giúp Từ thừa tướng thăm dò mà thôi.
Trong lòng Hạ Hầu Tuyên hiểu
rõ, nắm lấy tay Tề Tĩnh An, quay đầu phóng khoáng nói: "Ngoại nam? Tất
cả nghìn vạn huynh đệ cùng chinh chiến sa trường với ta đều có thể tính
là ngoại nam, chỉ có người này không phải..." Hắn vừa nói vừa khoe
khoang lắc lư mười ngón tay đan chặt, "Đây là phò mã mà ta đã chọn, ta
đang muốn dẫn hắn đi gặp phụ hoàng!"
Dứt lời, Hạ Hầu Tuyên mượn
lực Tề Tĩnh An, động tác tự nhiên bước lên mép xe ngựa, khi khom lưng
tiến vào buồng xe, chiếc áo choàng lông trên người hắn còn xoay một vòng cung tuyệt đẹp giữa không trung, cực kỳ khí phách, đẹp trai khó có thể
hình dung!
Bánh xe lộc cộc chạy vào kinh đô, cấm vệ quân chỉnh tề đuổi theo, hơn ba trăm người mà ngay cả một ánh mắt cũng không chừa lại cho đám đại thần quyền cao chức trọng kia một cái... Lũ chó săn cẩn
thận từng li từng tí liếc trộm vẻ mặt của Từ thừa tướng, lại thấy lão nở một nụ cười khó hiểu, "Người trẻ tuổi ấy à..."
Trong xe ngựa, Tề Tĩnh An đang bóp mặt Hạ Hầu Tuyên, "Cái loại tuổi trẻ khí thịnh đó, cảm giác cả sáng đắc thế ngông cuồng, ngươi diễn rất đúng chỗ nha!"
"Ta vốn rất trẻ tuổi, sao có thể không tìm được cảm giác đó?" Hạ Hầu Tuyên
bắt được cái tay đang làm loạn trên mặt hắn của Tề Tĩnh An, đưa đến bên
miệng cắn một cái không nặng không nhẹ.
"Chậc, ngươi cứ giả vờ
đi, ngươi cho rằng cắn ta như trẻ con là có thể tỏ ra ngươi rất trẻ tuổi à?" Tề Tĩnh An rút tay về, liếc mắt, "Ta đã nhìn rõ ngươi từ lâu rồi,
bề ngoài lớn một tuổi, trong lòng già chục tuổi, căn bản là một lão yêu
quái, bốn chữ 'Tuổi trẻ khí thịnh' đã sớm cách ngươi rất xa rồi!"
Vẻ mặt của Hạ Hầu Tuyên nhất thời có chút vi diệu, hắn lẳng lặng nhìn Tề
Tĩnh An chằm chằm một hồi, cho đến khi đối phương cảm thấy hơi không
được tự nhiên, hắn mới chợt sáp đến hôn mạnh lên đôi môi Tề Tĩnh An,
cười híp mắt nói: "Tĩnh An quả nhiên là tri kỷ của ta! Trái tim tang
thương của ta chỉ có ngươi mới có thể hiểu được!"
"..." Tề Tĩnh
An nghẹn lời, mỗi khi hắn cảm thấy hắn đã thấy rõ người trong lòng mình
thì người yêu sẽ mang tới cho hắn bất ngờ mới, yêu một người như vậy...
Thật sự vừa ngọt ngào vừa tang thương mà!
Hai người cứ không có
tiết tháo như vậy, cả đường liếc mắt đưa tình đến tận ngoài cung, lúc
này mới thu lại tất cả tình cảm nhộn nhạo, lập tức khôi phục thái độ
nghiêm túc, dưới sự chỉ dẫn của thái giám đi đến Ngự Thư Phòng.
Đi qua hành lang thật dài, băng qua Ngự Hoa Viên hoa lá tàn lụi, đi tới
trước cửa Ngự Thư Phòng, Hạ Hầu Tuyên được truyền vào gặp phụ hoàng của
hắn trước. Tề Tĩnh An tạm chờ ở bên ngoài, đồng thời trong lòng cũng
sinh ra cảm xúc khi gặp nhạc phụ: Nói thật, Tiểu Miêu Miêu bản tính
chính trực không có dễ nhập diễn như công chúa điện hạ...
Ngự Thư Phòng vẫn giống như mấy tháng trước, khi đó, Hạ Hầu Tuyên gần như là
ngày ngày chạy tới đây, đối với căn phòng này và những người trong đó
đều rất quen thuộc... Nhưng sau khi liều chết xung phong trên chiến
trường trở về, Ngự Thư Phòng và hoàng đế bệ hạ ngồi ngăn ngắn sau án thư đã khiến Hạ Hầu Tuyên sinh ra cảm giác xa lạ không nói rõ được.
"Phụ hoàng..." Hạ Hầu Tuyên cúi đầu gọi khẽ, "Bộp" một tiếng quỳ xuống đất
làm một đại lễ vô cùng tiêu chuẩn, "Nhi thần bái kiến phụ hoàng!"
Dường như lúc này hoàng đế mới kịp phản ứng, liên tục nói "Miễn lễ", cũng bảo Hạ Hầu Tuyên đến bên cạnh mình.
Khoảng cách càng ngày càng gần, "Hai cha con" mấy tháng không gặp cũng bắt đầu tỉ mỉ đánh giá đối phương: Hạ Hầu Tuyên nhạy bén nhận thấy cơ thể và
trạng thái tinh thần của hoàng đế đều có chút thay đổi rất nhỏ, mặc dù
không rõ ràng, nhưng đủ để khiến hắn xem trọng.
Mà trong mắt
hoàng đế, Hạ Hầu Tuyên có thay đổi rất lớn: Đầu tiên là màu da không còn trắng nõn giống như trước, mà trở nên khỏe khoắn và trẻ trung hơn; còn
giọng nói thì trở nên hơi khàn và trầm, không trong trẻo lanh lảnh như
trước đây; cũng cao hơn trước rất nhiều, khí chất được chiến trường gột
rửa cũng có một chút thay đổi, cả người từ trong ra ngoài đều cho người
ta cảm giác từ hiên trang trở thành cương nghị... Ah? Dùng từ này để
miêu tả một nữ hài tử thì có vẻ không đúng lắm?
Chỉ là dưới bầu
không khí này, Hoàng đế cũng không nghĩ nhiều, suy nghĩ của ông nhanh
chóng chuyển sang chỗ khác... Ông bùi ngùi cầm tay Hạ Hầu Tuyên, vuốt ve vết chai và vết sẹo trong lòng bàn tay "Nữ nhi", thở dài nói: "Con ta
cực khổ rồi, biểu hiện của con thật sự làm phụ hoàng quá kinh ngạc...
Càng khiến phụ hoàng xúc động sâu sắc!"
Hạ Hầu Tuyên theo động
tác kéo tay của Hoàng đế hắn mà chậm rãi ngồi quỳ trên mặt đất, thân
thiết tựa vào đầu gối hoàng đế như trước, xúc động nói: "Phụ hoàng, thật ra trong những ngày này, gần như mỗi ngày nhi thần đều sinh ra cảm xúc
muốn buông tha từ bỏ tất cả chạy về kinh thành kể khổ với phụ hoàng...
Cho đến bây giờ, đột nhiên nhìn lại, ngay cả chính nhi thần cũng không
biết rốt cuộc làm sao kiên trì nổi?"
Nghe những lời này, cuối
cùng vẻ mặt của hoàng đế cũng thật sự dịu xuống, lần nữa tìm về cảm giác của một từ phụ yêu thương nữ nhi, "Đứa bé ngoan, đây chính là thiên phú và nghị lực của con, trâm thật sự cảm thấy kiêu ngạo vì con!"
Hạ Hầu Tuyên âm thầm thở phào nhẹ nhõm: Từ kinh ngạc đến kiêu ngạo, sự
thay đổi cảm quan này rất quan trọng đấy... Phải biết, cảm giác "Kinh
ngạc" đối với bất kỳ vị hoàng đế nào cũng không quá tốt đẹp, bởi vì nó
có nghĩa là vượt quá mong đợi, vượt ngoài tầm kiểm soát, thêm một chút
nữa, sẽ trở thành "Kiêng kỵ"!
May mà Hạ Hầu Tuyên giỏi nhìn lòng
người, cũng rất thành thạo với việc dẫn dắt cảm xúc của người khác, vì
vậy hắn nhanh chóng dùng một vài hành động nũng nịu, than phiền, kể khổ
và một chút đùa giỡn chỉ thuộc về cha và con gái, hoàn thành "Quá trình" "Xin tội" quan trọng nhất: Vượt quá chức trách dẫn quân tiến về Ninh
Kinh là tội, "Đánh cướp" ở Thạch Lĩnh Quan cũng là tội... Hạ Hầu Tuyên
lấy phương thức chín thật một giả tóm tắt hết trọng điểm của những việc
làm trong vòng mấy tháng qua, thái độ nhận sai cực kỳ chân thành, nhưng
cũng làm nổi bật lên sức phán đoán nhạy bén với tình hình cục diện chiến đấu và thiên phú điều binh khiển tướng cực cao, khiến Hoàng đế không ca ngợi không được, nơi nào còn trách tội hắn?
Sau khi lần lượt lấp đầy những sơ hở có thể bị thu lại để tính sổ, tiếp đó, Hạ Hầu Tuyên đặt trọng điểm ở hai việc chính là xin hoàng đế tứ hôn và xua tan sát tâm
với biểu ca của Hoàng đế...
"Phụ hoàng, có chuyện này... Mặc dù
nhi thần hơi ngại mở miệng, nhưng cũng tuyệt đối không thể gạt ngài, chỉ mong sau khi ngài nghe xong sẽ không tức giận."
"Ồ?" Hoàng đế nghiêm mặt, "Chuyện gì? Nói cho ta biết."
Hạ Hầu Tuyên hơi ngượng ngùng "Khụ" một tiếng, hắng giọng một cái, sau đó
nói: "Trước đó nhi thần cũng đã kể lại tỉ mỉ, đó là lúc nhi thần bị
thương ở biên giới Bắc Yến, điều kiện thật sự rất gian khổ, quan trọng
hơn là lúc ấy không có nữ tử nào cùng đột nhập Yến cảnh với con, vậy
nên... Sau khi con bị thương thì hoàn toàn do một tay Tĩnh An chăm sóc,
thật sự khó tránh khỏi có một số hành động... Da thịt thân mật không hợp lễ nghi với hắn."