"Biểu ca, tình huống cụ thể là như vậy, ngươi thấy thế nào?"
Lúc
trước Tề Tĩnh An vội vã chạy đến truyền đạt mật chỉ, nói sơ qua nguyên
nhân, Hạ Hầu Tuyên lập tức bảo hắn gọi Kỷ Ngạn Bình còn chưa đi xa lại
cùng nhau bàn bạc... Là một chủ công có đạo đức có lương tri, Hạ Hầu
Tuyên chắc chắn sẽ không tùy tiện xem tính mạng của tiểu đệ thành một
con bài đẩy tới đẩy lui, cho dù đến lúc thật sự cần người khác bán mạng
liều chết, cũng có thể lấy tình lấy nghĩa để nói, không thể làm một tên
cường đạo mua bán vô tình vô nghĩa được.
Vào lúc này, Kỷ Ngạn
Bình đang cầm bức mật chỉ muốn lấy mạng nhỏ của hắn ở trên tay, sắc mặt
tái nhợt, bắp chân run lên,"Ta... ta... ta..." Hắn "Ta" nửa ngày cũng
không "Ta" ra được cái gì, dứt khoát nhào lên, nằm cạnh mép giường hét
thảm: "Biểu muội cứu ta!"
Hạ Hầu Tuyên ngồi trên giường bật cười, trấn an nói: "Đừng hoảng đừng hoảng, đây cũng không phải việc gì ghê
gớm, biểu ca ngươi ra bên kia ngồi trước, uống hớp trà nóng cho bình
tĩnh lại." Hắn chỉ chỉ vị trí cách giường không xa, đợi Kỷ Ngạn Bình
nghe lời đứng dậy, run run rẩy rẩy đi về bên kia, Hạ Hầu Tuyên mới vỗ
giường ra hiệu cho Tề Tĩnh An: "Tĩnh An tới đây ngồi."
Tề Tĩnh An cười nhạt đi tới ngồi xuống, rất tự nhiên chỉnh chăn cho Hạ Hầu Tuyên.
Thấy cảnh này, nước mắt của Kỷ Ngạn Bình cũng sắp chảy ra ngoài, nức nở nói: "Ta nói hai người các ngươi, có thể đợi lát nữa hãy tiếp tục liếc mắt
đưa tình, ngọt ngọt ngào ngào được không? Trước tiên nghiêm túc nghĩ
cách cứu ta đi... Đây là bệ hạ muốn lấy mạng nhỏ của ta đấy! Nếu như
chuyện này cũng không được coi là ghê gớm, thì thật sự phải đợi đến khi
trời long đất lở mới tính à?!"
"Hừ, đây chỉ là một bức mật chỉ có thể tuân theo hoặc không mà thôi, chẳng lẽ biểu ca vẫn còn ôm cái tư
tưởng cổ hủ quân muốn thần chết, thần không thể không chết à?" Hạ Hầu
Tuyên dời ánh mắt khỏi người Tề Tĩnh An, nhẹ nhàng mỉm cười nhìn Kỷ Ngạn Bình.
"Có thể tuân theo hoặc không?" Kỷ Ngạn Bình ngơ ngác, ngay sau đó cảm động đến rơi nước mắt: "Ta thật sự cảm động quá, biểu muội!
Ngươi vì bảo vệ ta mà khiến Tề huynh phải làm trái thánh mệnh... Tình
nghĩa này ta nhất định khắc sâu vào trong lòng, cả đời không quên!"
Khóe miệng Tề Tĩnh An giật, giọng điệu khá là khó chịu lẩm bẩm nói: "Lời này nghe như có nghĩa khác!"
Hạ Hầu Tuyên nắm tay Tề Tĩnh An, gãi gãi lòng bàn tay của đối phương để
trấn an, sau đó liếc Kỷ Ngạn Bình, cười hỏi: "Vậy biểu ca, đợi sau khi
chúng ta hồi kinh, nếu phụ hoàng thật sự tứ hôn cho hai ta, ngươi có dám cãi thánh mệnh một lần không?"
Kỷ Ngạn Bình há miệng, rồi lại
ngậm lại, sau khi cúi đầu suy nghĩ một hồi lâu, hắn mới chậm rãi lắc đầu cười khổ nói: "Chuyện sau khi hồi kinh, bây giờ thật sự không thể nói
chính xác được. Thứ nhất, ta không có lòng tin với lá gan của mình, thứ
hai, cho dù ta lấy hết dũng khí cãi lời thánh mệnh, cha ta và lão gia tử cũng sẽ dùng hết sức lực để ngăn cản ta, bọn họ chắc chắn sẽ không để
mặc ta làm liên lụy đến cả gia tộc... Biểu muội à, ta không muốn lừa
ngươi, cũng không dám lừa ngươi, ta là một con cháu thế gia không có
năng lực gì, thật sự kém xa Tề huynh."
Tề Tĩnh An nhướng mày, cảm giác được tình địch tiền nhiệm khen ngợi... Cũng không tồi chút nào.
Chỉ là biểu ca thật sự có hơi làm mờ, hoàn toàn không làm nổi bật được
sự ưu tú của hắn, cần phải dạy dỗ một phen mới được.
"Ngươi có
thể sáng suốt thành thật như thế, đã tiến bộ hơn trước đây rất nhiều.
Tuy nhiên..." Hạ Hầu Tuyên chậm rãi gật đầu, đột nhiên nghiêm mặt nói:
"Ngạn Bình, ngươi từng nói muốn tôn ta làm chủ, cuộc đời này vì ta cống
hiến, đây rốt cuộc là nghiêm túc, hay chỉ là tùy miệng nói chơi?"
"Đương nhiên là nghiêm túc!" Kỷ Ngạn Bình bật thốt lên, ngay sau đó lại xìu
xuống, "Nhưng mà ta lại, ta... Aizzz." Hắn thật sự cảm thấy cực kỳ xấu
hổ, ôm đầu kêu rên nói: "Được rồi được rồi, cứ dứt khoát để Tề huynh
giết ta đi, sau đó các ngươi về Kinh thành thân, từ đó về sau vui vui vẻ vẻ ở chung một chỗ, ta thật lòng chúc phúc cho hai người... Tới giết ta đi! Dù sao tự ta cũng ngại bản thân mình sống quá kìm nén, là một thứ
hèn nhát, không có ý nghĩa gì!"
Đối với con cháu thế gia mà nói,
thân bất do kỷ đã sớm là cảm giác "Từ thói quen trở thành tự nhiên",
trước đây Kỷ Ngạn Bình cũng không cảm thấy cuộc sống bị người khác sắp
đặt từng bước một có gì không tốt.
Nhưng sau chuyến ra ngoài này, trải qua một cuộc chiến thật sự, học được bản lĩnh thực dụng, nhiều
huynh đệ quen biết đã chết... Đương nhiên Kỷ Ngạn Bình đã thay đổi, lòng nhiệt huyết thuộc về tuổi trẻ trong lòng hắn đã được đốt lên, quay đầu
nhìn lại cuộc sống nhàm chán hầu như mỗi ngày đều ăn no chờ chết trước
kia của hắn, nhất định là đang lãng phí lương thực! Còn không bằng mang
đám lương thực đó tới nuôi quân!
Kỷ Ngạn Bình nghĩ như vậy, cũng
bất giác nói ra khỏi miệng, Hạ Hầu Tuyên không khỏi buồn cười nói: "Hả?
Chi tiêu bình thường trong kinh của biêu ca đủ nuôi bao nhiêu người?"
Kỷ Ngạn Bình theo bản năng bẻ ngón tay tính toán thử, "Chi tiêu một tháng
trước đây của ta ít nhất có thể nuôi sống một trăm... Ừm, một trăm mười
hai huynh đệ! Đây là chỉ tính người, nếu tính ngựa thì ít hơn, chiến mã
còn quý giá hơn cả ngươi..."
"A, chỉ bằng lời này của biểu ca,
giết hắn thì thật đáng tiếc, Tĩnh An, ngươi có biện pháp gì tốt hơn
không?" Hạ Hầu Tuyên cười híp mắt nói.
Tề Tĩnh An bình chân như
vại nói: "Biện pháp thì có nhiều, đơn giản nhất là để biểu ca ở lại đây, hai ta hồi kinh thành thân... Không dẫn theo hắn!"
"Đúng vậy!"
Kỷ Ngạn Bình mừng rỡ nói: "Biện pháp đơn giản như vậy mà sao ta lại
không nghĩ ra! Chỉ cần ta tìm lý do không trở về Kinh Thành, biểu muội
cũng được, Trần đại tiểu thư cũng được, dù là ai cũng không thể gả cho
ta!"
Tề Tĩnh An liếc mắt, "Có quỷ mới muốn gả cho ngươi! Đi đi
đi, công chúa phải nghỉ ngơi, ngươi đi ra ngoài đi, hỏi thử xem Trần đại tiểu thư có muốn gả cho ngươi hay không, hừ."
"Đợi chút," Hạ Hầu Tuyên gọi Kỷ Ngạn Bình lại, "Mặc dù biểu ca không trở về kinh, nhưng
cũng không thể thiếu lễ vật đại hôn của ta và Tĩnh An được... Hiểu
không?"
Kỷ Ngạn Bình đương nhiên gật đầu liên tục, bảo đảm nhất
định sẽ đưa đủ lễ vật phong phú. Hạ Hầu Tuyên hài lòng cười cười, còn
nói: "Ngạn Bình à, chuyện lần này, hy vọng có thể để ngươi ngộ ra một
chút... Thánh mệnh có thể cãi lại, bất kể là trực tiếp cương quyết cãi
lời, hay quanh co khéo léo cãi lời, cũng nói rõ..." Nói rõ thánh mệnh
chẳng có gì ghê gớm, tội lớn khi quân cũng không có gì không dậy nổi,
nghe theo lão đại anh minh mới là quan trọng nhất.
"Nói rõ cái
gì?" Thấy Hạ Hầu Tuyên nói một nửa rồi dừng, Kỷ Ngạn Bình trừng mắt
nhìn, vừa như có điều suy nghĩ, lại như vẫn mụ mị không hiểu.
"Tự ngươi nghĩ," Hạ Hầu Tuyên khoát tay, ra vẻ mệt mỏi nói: "Trong người ta còn thương tích, cần nghỉ ngơi, không nhiều lời với ngươi nữa. Tóm lại
ngươi đã biết lá gan của mình không lớn, vậy thì luyện nhiều hơn một
chút, chờ sau khi ta và Tĩnh An kết hôn quay lại, hy vọng có thể thấy
ngươi dũng cảm mười phần."
Kỷ Ngạn Bình tiếp tục gật đầu, luôn
miệng nói: "Đúng đúng, biểu muội ngươi nghỉ ngơi cho tốt, ta đi đây,
nhất định ta sẽ cố gắng khiến lá gan trở nên lớn hơn, ta bảo đảm..."
Tề Tĩnh An không nhịn được nữa đứng dậy xắn tay áo, đích thân động thủ đẩy Kỳ Ngạn Bình cằn nhằn không nghỉ ra khỏi phòng, "Rầm" một tiếng đóng
sầm cửa lại, sau đó quay đầu cười, "Cứ như vậy?"
Hạ Hầu Tuyên
nhún vai, "Cứ như vậy chứ sao." Để Kỷ Ngạn Bình lại cho Trấn Bắc hầu
thao luyện một phen, có lẽ thật sự có thể khiến hắn thay da đổi thịt. Về phần phong ba trong kinh thành, vẫn nên giao cho những người thông minh như bọn họ đối đầu trực diện thôi.
Thật ra, vốn Hạ Hầu Tuyên
cũng có ý định để Lục Thiên Thạch, Lăng Viễn và Kỷ Ngạn Bình lại biên
giới: Hai huynh đệ Lục Lăng có huyết thống Tây Man, hồi kinh e rằng
không những không chiếm được chỗ tốt, ngược lại còn có thể có phiền
toái; còn Kỷ Ngạn Bình, tính cách của người anh em này không đủ mạnh,
thân phận lại tương đối nhạy cảm, sau khi hồi kinh khó tránh khỏi sẽ bị
thế lực khắp nơi lợi dụng, vậy nên ở lại thì tốt hơn.
Lục Thiên
Thạch và Lăng Viễn đều cực kỳ rõ xuất thân bối cảnh của mình, tất nhiên
không hề có dị nghị gì với quyết định của Hạ Hầu Tuyên. Nhưng Kỷ Ngạn
Bình lại khác, nếu không có bức mật chỉ này, hắn cá là vị đại thiếu gia
này tám phần không muốn ở lại... Vốn Hạ Hầu Tuyên chuẩn bị dùng biện
pháp khác dọa hắn, giờ có sẵn lý do tốt đưa đến cửa, chậc, thật sự may
nhờ vị "Hắc thủ" trong kinh kia rồi.
"Ầy, làm ổ trên giường suốt
dễ khiến cơ thể mệt mỏi. Tĩnh An, tới đây ngủ với ta một giấc, chăm sóc
tinh thần, sau đó chúng ta về kinh thành thân, hôn lễ phải làm sao cho
thật long trọng, khoe khoang một trận trước mặt đám hắc thủ tự cho là
đúng kia!" Sau khi Kỷ Ngạn Bình rời đi, Hạ Hầu Tuyên duỗi lưng một cái,
không có chút tiết tháo* nào đưa ra lời mời cùng giường chung gối với
nội trợ hiền của hắn.
*Tiết tháo: Chỉ những người có đạo đức, nhân phẩm, trung nghĩa
Vốn dĩ, theo đạo đức quan của Tề Tĩnh An, phải nghĩa chính từ nghiêm cự
tuyệt loại hành vi vô liêm sỉ này mới đúng. Nhưng có lẽ bởi vì vấn đề
mật chỉ được giải quyết dễ dàng, một đạp đá bay tảng đá nhỏ đang nằm
trên đường thành thân của bọn họ, vậy nên trong lòng hắn buông lỏng, dứt khoát vui vẻ chui vào ổ chăn của người yêu... Khụ, bọn họ chỉ đơn thuẩn rúc vào nhau ngủ một giấc mà thôi, đừng nên suy nghĩ quá nhiều.
Hôm sau, trong cái lạnh cuối thu, Trấn Bắc hầu đích thân dẫn theo mấy vạn
nhân mã hộ tống đám người Hạ Hầu Tuyên băng qua biên cảnh Yến Ngụy ban
đầu trở lại Thành Ninh Kinh, sau đó lão nhân gia lại nhanh nhẹn lộn về
thành Trác An, chuẩn bị tranh thủ tình thế tốt trước mắt, đánh mấy trận
đại chiến với người Bắc Yến, ít nhất cũng phải đẩy đường biên giới về
phía Bắc mấy nghìn dặm, mới không phụ với cái danh xưng "Trấn Bắc" của
ông!
Còn đám người Hạ Hầu Tuyên chỉ ở lại thành Ninh Kinh hai ba
ngày, rồi dẫn hơn ba trăm cấm vệ quân xuôi Nam... Lúc rời kinh thì Hạ
Hầu Tuyên dẫn theo Tề Tĩnh An, Kỷ Ngạn Bình, Trần Thục Dao, Nhược
Nghiên, cộng với Hứa Thắng và mấy trăm cấm vệ quân không đặt công chúa
điện hạ bốc đồng vào trong mắt. Mà giờ phút này, ngoại trừ Kỷ Ngạn Bình
đổi thành Tần Liên Hoành ra, những người khác đều là gương mặt quen, hơn nữa cấm vệ quân còn bị thiệt hại gần một nửa ở trên chiến trường, nếu
chỉ nhìn về mặt nhân số, đội ngũ của bọn họ càng lộ vẻ tiêu điều.
Vậy nhưng, được hay mất không phải tính như vậy. Mặc dù đội ngũ Hạ Hầu
Tuyên dẫn về kinh chỉ còn lại hơn ba trăm người này, nhưng nhìn vào tinh thần phong thái của mọi người, còn các huynh đệ trong thành Ninh Kinh,
thành Trác An hoàn toàn thừa nhận lòng quân dân ý với công chúa điện
hạ... Mấy tháng Hạ Hầu Tuyên rời kinh rốt cuộc thu hoạch được bao nhiêu
lợi ích, còn cần phải hỏi à?
Trong đó, thu hoạch ngọt ngào nhất, đương nhiên là tấm chân tình và mối hôn sự gần như ván đã đóng thuyền kia rồi.
Một ngày ánh nắng rực rỡ, Kinh Thành đã ở phía xa xa.
"Kinh Thành không còn xa, hôn kỳ của chúng ta cũng ở gần ngay trước mắt, Tĩnh An, ta thấy vài ngày nay ngươi cũng đã mừng rỡ cười không ngậm miệng
được rồi, rất chờ mong đúng không?" Hạ Hầu Tuyên hạ rèm xe xuống,
quay đầu nhìn Tề Tĩnh An thong thả cười nói. Mấy ngày nay bọn họ vẫn
luôn ngồi cùng một xe ngựa, cùng ăn cùng ngủ, gần như sắp khiến các
huynh đệ đồng hành quên mất bọn họ còn chưa thành thân... Đây rõ ràng là hình thức chung sống của đôi vợ chồng già đấy biết không?!
Quả
thật, xét về mặt tình cảm, hai người đều ái mộ nhau không thua kém bất
kỳ đôi phu thê nào trên đời. Nhưng ý nghĩa của hôn lễ vẫn rất trọng đại, "Đúng vậy, ta cực kỳ chờ mong, cực kỳ cực kỳ muốn thấy cảnh tượng ngươi đội khăn voan đỏ bái đường thành thân với ta!" Tề Tĩnh An đắc ý nói.
"..." Công chúa điện hạ nhất thời im lặng.
Nói thật, Hạ Hầu Tuyên cũng rất mong đợi hôn lễ của hắn và Tề Tĩnh An,
nhưng hắn càng hy vọng bản thân cưỡi ngựa lớn đón Tiểu Miêu Miêu đáng
yêu lại hiền huệ vào động phòng cùng xuân - tiêu, chứ không phải mặc giá y đỏ thẫm đội khăn voan đỏ ngồi lên kiệu hoa... Khụ, thôi, dù sao đi
nữa hắn cũng đã làm công chúa nhiều năm như vậy rồi, sớm thành thói
quen, cần thế nào thì cứ như thế ấy thôi.
Nói tóm lại, ai cưới ai gả không thể chỉ nhìn bề ngoài được, vào động phòng mới thấy rõ, khà!