Thu Hồn Nhân
Chú hai mang vẻ mặt cổ quái lẩm bẩm. “Phẩm vị của tiểu tử ngươi quá kém, sao lại thích một đứa cô thôn, nhưng... tuy sau này ngươi muốn thành
đại sự mà hiện giờ cũng chỉ là một dã thôn phu, muốn trèo cao cũng không tới. Thôn phu xứng với thôn cô, việc này có thể.”
Lầm bầm xong
rồi chú hai vỗ tay một cái nói. “Được, vậy sẽ cưới Đào Hoa trước. Dù sao trong số mệnh của mình, tiểu tử ngươi cũng phải kết cửu cửu âm dương
hôn.”
Tôi vội hỏi chú cửu cửu âm dương hôn là cái gì? Lần này
chú không giấu mà giải thích với thái độ sảng khoái. “Ý nói trong số
mệnh của ngươi, tiểu tử ngươi sẽ phải kết hôn chín lần, không chỉ cưới
nữ tử dương gian mà còn cưới cả âm tà yêu tinh cổ quái nữa.”
Tôi nghe xong thì toát cả mồ hôi lạnh, không biết có phải chú đang nói đùa
hay không. Thấy dáng vẻ tôi vậy, chú lại cười rồi bước đến vỗ vai tôi
bảo. “Yên tâm, không cần biết sau này ngươi cưới cái gì thì họ đều sẽ là vợ ngươi, sẽ không hại ngươi nên ngươi không cần phải sợ.”
Nói
đến đây, trong nội viện truyền tới tiếng bước chân. Tôi ngẩng đầu nhìn
thì thấy một lão thái thái có mái tóc hoa râm chống quải trượng đi vào
nhà.
Bước vào trong nhà lão cất giọng khàn khàn. “Chú hai, chú hai có nhà không?”
Tôi nhận ra Lưu nãi nãi ở trước nhà chúng tôi, nhìn bà ấy có vẻ gấp gáp,
không biết có chuyện gì. Tôi vội chạy ra nghênh đón, dìu bà ấy vào trong phòng. Vừa nhìn thấy chú hai tôi bà đã quỳ ngay xuống khiến hai chú
cháu tôi giật nảy mình.
Để người lớn tuổi hơn phải quỳ thì tôi
tổn thọ mất, tôi vội bước tới đỡ bà đứng lên, hỏi bà rốt cuộc là có
chuyện gì. Nước mắt chảy đầy mặt, bà cầm cánh tay chú hai tôi run rẩy.
“Chú hai, ta biết chú có bản lãnh, ta cầu xin chú một việc. Cháu ta không biết mất tích đi đâu, ta xin chú cứu nó trở về.”
Cháu trai bà ấy mất tích rồi sao? Đứa nhỏ tên Lưu Cương, tuổi không chênh
lệch nhiều lắm so với tôi. Lưu nãi nãi vốn đã khổ cực, con trai duy nhất và con dâu lúc trước đi làm công trong nội thành gặp tai nạn xe cộ mất
đi, giờ bà chỉ còn một đứa cháu trai này.
Bà đã cao tuổi, nuôi
một đứa trẻ lớn khôn không dễ dàng gì. Không ngờ nó lại mất tích. Nhưng
có người mất tích thì phải đi báo công an chứ tìm chú hai tôi thì giải
quyết được gì?
Lưu nãi nãi kể, mấy năm gần đây quanh thôn liên
tiếp có người bị mất tích, mà đều là nam hài nhi tuổi trẻ, mọi người đã
báo cảnh sát nhiều lần nhưng đều không tìm thấy. Bây giờ cháu bà cũng bị mất tích rồi, bà sợ việc này có tà môn nên mới tìm tới chú hai tôi. Lúc trước xảy ra việc ở nhà lão trưởng thôn, Lưu nãi nãi thấy chú hai tôi
đúng là người có bản lãnh thật.
Chú hai tôi không từ chối, chỉ
cười lạnh hỏi một câu. “Lão thái thái, trước khi mất tích cháu bà có
phải đã ăn bánh bao của Lưu bánh bao đúng không?”
Bị hỏi đột
ngột, Lưu thái thái chau mày suy nghĩ một lúc lâu mới gật đầu. “Đúng
thế, ba ngày trước khi nó mất tích, buổi sáng hôm ấy ta và cháu ta gặp
Lưu bánh bao và có mua một cái. Chú hai, việc đó có liên quan gì đến vụ
mất tích của cháu ta sao?”
Chú hai đáp. “Cháu ngươi vì ăn hết bánh bao của Lưu bánh bao nên mới bị mất tích, những đứa trẻ trước đó cũng vậy.”
Lưu thái thái lộ vẻ sợ hãi. “Chú hai, việc này nếu không có chứng cớ thì
không thể nói lung tung được. Lưu bánh bao là người tốt, bọn chúng chỉ
ăn một cái bánh bao mà thôi.”
Chú hai cười lạnh. “Có phải người
tốt hay không thì chẳng mấy chốc sẽ biết thôi. Được rồi, bà về trước đi, việc này ta đã nhớ, ta sẽ tìm đưa nó về nhà nhưng trước đó ta phải làm
một việc đại sự cho cháu ta đã.”
Lão thái thái thấy chú tôi đồng ý thì cũng chào rồi rời đi. Chú hai đứng lên bảo tôi đi theo ra chợ
phiên mua đồ. Tôi hỏi chú mua gì, chú bảo tất nhiên là sắm lễ hỏi chứ
còn cái gì. Sáng mai chúng ta sẽ đến nhà Đào Hoa đề nghị kết hôn.
Ngày mai đã hỏi cưới? Tôi không nghĩ lại nhanh như vậy. Không biết vì sao tôi lại có cảm giác việc này không dễ hoàn thành.
Kết quả đúng như tôi đã đoán. Tôi theo chú hai mang một bao đồ lớn đến nhà
ca ca của Đào Hoa. Đại ca nàng cao gần một mét tám, nặng đến hơn hai
trăm cân với dáng vẻ thô kệch và hung ác. Hắn nói chuyện oang oang cho
nên người trong thôn đều có phần sợ hắn.
Chúng tôi đi vào trong
nhà thì thấy Đào Hoa đang giặt quần áo bên giếng nước. Mấy chồng quần áo chất đống cao như núi, Đào Hoa toát cả mồ hôi nhưng không dám lười
biếng nghỉ ngơi.
Chị dâu nàng thi thoảng lại đi dạo một vòng
quanh sân, chỉ vào Đào Hoa mắng. “Giặt nhanh một chút, tẩy quần áo xong
thì đi kiếm thức ăn cho heo nữa, sao ngươi lề mề vậy? Ngươi không muốn
ăn cơm trưa hả?”
Thấy tình cảnh ấy tôi không khỏi đau lòng. Chị
dâu Đào Hoa thấy chúng tôi thì tức giận nói. “Các ngươi có chuyện gì?
Tới nhà ta làm gì?”
Chú hai đẩy tôi tới trước bảo. “Đây là việc của ngươi, ngươi tự làm đi.”
Thế là tôi đành đánh bạo bước tới trước chị dâu của Đào Hoa nói chúng tôi
đến để xin kết thân. Chị ta nghe đến hai chữ thông gia thì trợn mắt,
nhảy dựng lên. “Cái gì? Kết thông gia? Ngươi muốn cưới Đào Hoa sao? Ta
không nghe nhầm chứ. Đầu óc các ngươi có vấn đề à, lũ hèn mạt mà đòi
cưới Đào Hoa nhà chúng ta sao? Thật là buồn cười.”
Sau đó ca ca
nàng là Đại Quân Tử cũng bước ra, trong tay cầm theo một khối gỗ cao
bằng đầu người, cái mặt hung ác của hắn nở ra một nụ cười lạnh lẽo.
“Lý Nhị ngươi có bản lãnh khiến nhà trưởng thôn tan hoang đấy, nhưng trưởng thôn sợ ngươi chứ ta không sợ. Muốn để cháu ngươi cưới em gái ta hả?
Ngươi khiến ta buồn nôn. Cho các ngươi một cơ hội cút xéo mau nếu không
ta đánh gãy chân các ngươi.”
Đào Hoa đang giặt quần áo, nàng
thấy chúng tôi đi tới thì không dám đứng dậy, thấy tôi bảo muốn kết
thông gia thì nàng vừa hào hứng lại vừa lo lắng. Bây giờ thấy ca ca nàng nói vậy nàng vội nhìn chúng tôi hô lên. “Trường Sinh, các ngươi đi mau
không anh ta đánh chết các ngươi đó.”
Tôi vội bảo. “Đào Hoa đừng lo, ta đã nói cưới ngươi là sẽ cưới ngươi, nhất định cưới. Ta sẽ cứu
ngươi ta khỏi cái biển lửa này.”
“Ha ha..., thằng ranh con. Xem
ra phải cho ngươi nếm thử chút lợi hại mới được.” Đại Quân Tử xốc gậy gỗ trong tay hướng phía tôi đi tới.
“Ca, xin ca đừng đánh Trường
Sinh. Ta xin ngươi.” Đào Hoa khóc rống lên, nhưng chị dâu nàng đã bước
tới tát nàng một cái rồi mắng. “Con điểm nhỏ, ngươi chỉ biết ăn quả mà
khồn biết rào cây, ngươi còn muốn che chở cho thằng nhóc con này à.”
Tôi thấy Đào Hoa bị đánh thì sốt ruột. “Ngươi dựa vào cái gì mà đánh người? Đồ đàn bà đanh đá.”
Chị ta đưa tay chống nạnh quát. “Lão nương đánh nó thì làm sao?”
“Ngươi... ngươi...” Ta còn chưa nói thành câu thì đã thấy trong cổ mát lạnh, sau
đó không thở nổi. Thì ra là Đại Quân Tử đã vươn tay bóp lấy cổ tôi sau
đó nhấc bổng lên như nhấc một con gà vậy. Tôi cố gắng giãy dụa nhưng
thân hình nhỏ bé của tôi không làm gì được hắn.