Thu Hồn Nhân
Tôi có rất nhiều nghi vấn trong lòng, nhưng chú hai khoát tay bảo ta
đừng hỏi, ta đành để mọi nghi vấn ở trong lòng, cảm giác ấy không dễ
chịu chút nào.
Chuyện ấy cứ thế trôi qua, sau này chú hai rất ít khi nhắc lại. Có đôi khi tôi nhìn vào cái hộp đưng đôi tai người, cảm
giác như ở bên trong chúng đang thì thầm gì đó. Tôi còn e sợ cái đầu
Xuân Hương kia hơn, tuy hiện giờ nó không gây sự gì, không giãy dụa gào
thét nữa nhưng chú hai đặt nó trên mặt bàn, mỗi lần trông thấy tôi vẫn
chưa hết sợ hãi.
Chú hai có vẻ đoán được suy nghĩ trong lòng
tôi, chú bảo. “Ngươi không phải sợ cái đầu lâu này, đại thù của nàng đã
báo nàng sẽ không hại người nữa, càng không thương tổn gì ngươi.” Sau đó chú thở dài nói. “Nha đầu Xuân Hương này thật đáng thương. Ta vốn định
siêu độ cho nàng đi đầu thai nhưng nàng không chịu. Nghĩ cũng đúng, lúc
trước vì muốn báo thù mà nàng chui vào thân thể con gái lão Trương, biến nàng thành một con quái vật hai đầu. Nếu Xuân Hương đến âm tào địa phủ
nhất định sẽ bị Diêm Vương trách phạt, không đi thì không đi vậy. Có
điều cái đầu này không thể để lãng phí như vậy. Bên trong nó có phần hồn của Xuân Hương, ta tính tìm mấy thứ đồ rồi kết hợp với cái đầu này làm
thành một pháp khí lợi hại đưa cho ngươi.”
Tôi sững người. “Đưa cho ta?”
Chú hai gật đầu, sau đó không nói thêm, chỉ bảo ta đến chợ phiên mua một
cái xẻng có đầu sắc nhọn. Tôi chẳng biết chú định dùng xẻng để làm gì
nhưng vẫn đi. Buổi tối trở về ăn cơm tối xong, chú nắm lấy cái xẻng tôi
mua, kéo tay tôi hướng ra ngoài. Tôi hỏi chú đi đâu, chú chỉ nói một
câu. “Đi nghĩa địa của gia gia ngươi.”
Tôi với chú hai nhanh
chóng tới phần mộ của ông nội. Khi đó trời đã tối đen nhưng có ánh
trăng, phần mộ của ông tôi nằm lẻ loi ở đó.
Ông bị người ta xử
bắn, khi đó còn chưa có tập tục hỏa táng nên xử bắn xong sẽ có người
mang thi thể về nhà. Lúc đó người trong thôn hỗ trợ cho việc chôn cất
ấy.
Chú hai đứng trước mộ phần trầm ngâm một lúc, sau đó lấy
xẻng ra bắt đầu đào. Tôi vội ngăn lại. Người chết đã chôn, đào mộ họ lên không phải việc hay ho gì, chắc chắn sẽ bị hồn phách ông quở trách.
Chú hai cười lạnh lùng nói. “Ngươi nghĩ ông bị chôn ở dưới này sẽ yên tâm
sao? Chuyện này không được giải quyết, ông sẽ mãi không an lòng.”
Tôi không hiểu chú có ý gì, chú cũng không giải thích chỉ tiếp tục đào
xuống. một lát sau phần mộ được mở ra để lộ quan tài ông nội. Chú hai
nhảy xuống mở nắp quan tài. Tôi nhòm vào bên trong, vừa nhìn đã ngồi
phịch xuống đất.
Thi thể ông trong ấy không hề mục nát. Thời
gian đã được mười năm rồi đấy! Áo niệm trên người còn tốt, nhưng điểm
đáng sợ là trên mặt ông không có ngũ quan, mũi miệng, mắt với lỗ tai đều không có, ngay cả tóc trên đầu cũng không, chỉ là một cái đầu lâu trống rỗng, tròn vo.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Tôi run run hỏi.
Chú hai xanh mặt, ném cái xẻng xuống, sau đó lấy cái hộp mở ra, trong ấy là đôi tai người.
“Cha, con trai bất hiếu, để người chịu tội lớn mà chết rồi vẫn không được
yên. Con trai vô năng chỉ biết tránh né sợ hãi bao năm qua, sau biết bao tra tấn mới giật mình hiểu rằng có một số việc không thể cứ mãi né
tránh. Chỉ có đối mặt mới giải quyết được nên con trai đã trở về đây.
Con tới chậm, không ngăn được bi kích xảy ra, không được gặp mẹ và đại
ca, đại tẩu lần cuối.”
Nói đến đây chú hai gào khóc, bàn tay đám liên hồi vào vách quan tài, dáng vẻ bi thương ảo não vô cùng. Từ lúc
tôi gặp lại chú hai đến nay, đây là lần đầu tiên thấy chú như thế.
Nhưng chú cũng nhanh chóng dừng khóc. Chú nhìn thi thể ông trong quan tài
nói. “Cha, người yên tâm, con trai đã trở về rồi thì nhất định sẽ không
để bi kịch kéo dài. Bọn chúng khiến Lý gia chúng ta nhà tan cửa nát, còn muốn lấy mạng Trường Sinh để chúng ta đoạn tuyệt tử tôn. Con sẽ không
để bọn chúng được như ý. Bọn chúng sẽ phải trả giá đắt. Những gì chúng
mắc nợ Lý gia, con sẽ lần lượt đòi lại cho hết.”
Chú hai nói câu này rồi nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt cương quyết trước giờ chưa từng
có. Sau đó chú nâng hai cái tai người kia lên bỏ vào trong quan tài.
“Cha, con đã tìm giúp người hai cái tai rồi, còn mũi miệng, còn có đầu óc con nhất định cũng sẽ tìm về được.”
Tôi sững người, thẫn thờ cho tới khi chú hai nhìn tôi kêu lên. “Trường Sinh, tới dập đàu ông nội ngươi đi.”
Tôi lấy lại tinh thần sau đó cũng nhảy vào phần mộ quỳ trước quan tài dập đầu mấy cái.
“Cha, người yên tâm đi, con sẽ chiếu cố tốt cho Trường Sinh, không để ai gây hại đến nó.”
Nói xong mấy câu cuối, chú hai liền khép nắp quan tài lại sau đó kéo tôi ra khỏi phần mộ, vung xẻng lấp đất lại. Tiếp đó chú dẫn tôi đến phần mộ
của bà nội, của cha mẹ tế bái một phen rồi mới trở về nhà.
Về nhà rồi tôi mới hỏi chú. “Chú hai, thi thể ông nội vì sao lại không mục nát? Vì sao mắt mũi miệng, cả lỗi tai cũng bị mất?”
Chú hít một hơi dài. “Đây chính là chỗ ác độc của bọn người đó. Ngay cả
người chết cũng không tha. Ông nội chết rồi cũng bị chúng hạ ác chú.
Thật vô cùng độc ác.”
“Bọn chúng... bọn chúng là ai?”
Chú hai đưa tay gãi đầu bảo. “Sau này ngươi sẽ rõ. Bây giờ nên để ý quan
tâm đến Lưu bánh bao. Nhưng trước đó ta muốn ngươi làm một việc quan
trọng.”
Tôi hỏi chú việc gì, chú nở nụ cười thần bí rồi mới nói. “Lấy vợ chứ còn việc gì.”
Tôi sững người ra. “Cưới vợ? Cưới cho ai?”
“Tất nhiên là cho ngươi, chẵng lẽ lại lấy vợ cho ta?”
Mới rồi, thiếu tí nữa là ta bị ép lấy con quái vật nhà trưởng thôn, cảm
giác sợ hãi vẫn còn chưa hết nên vội khoát tay. “Chú hai, chú đừng đùa
ta, ta không muốn cưới vợ, cả đời cũng không.”
Chú hai mới bảo.
“Lần này không phải bắt ngươi lấy quái vật mà muốn ngươi đường hoàng lấy một người vợ. Đây là đại sự, cũng là bước thứ hai trong kế hoạch của
ta.”
Tôi nhìn chú chăm chăm, không biết kế hoạch trong lòng chú
là gì? Chú bảo không phải ông nội tôi bị điên nên mới giết chết bà và
cha mẹ tôi, việc ấy vốn do người ta hãm hại. Có người đang hại Lý gia
nhà tôi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Nếu sự thực là thế, thù lớn Lý gia còn chưa trả, tôi sao có tâm tư mà lấy vợ?
Có điều lời chú hai đã nói ra thì khó mà thay đổi được. Tôi phải lấy vợ,
phải nghe theo sắp xếp của chú. Tôi biết là không thể lay chuyển được
điều này, nhưng cũng biết chú sẽ không hại tôi. Có lẽ là để tốt cho Lý
gia mà thôi nên cuối cùng tôi cũng gật đầu.
Không biết lần này tôi sẽ cưới ai đây?
Chú hai hỏi tôi có ngượng mộ người nào không? Tôi suy nghĩ một chút rồi bảo. “Có, ta có thích một người.”
“Ai?” Chú hỏi.
“Đào Hoa.” Tôi nói một cái tên.
Đào Hoa là người cùng thôn với tôi, tuổi tác cũng tương đồng. Chúng tôi
chơi với nhau từ nhỏ, có thể xem là bạn thanh mai trúc mã. Đào Hoa người cũng như tên, tướng mạo thanh tú, mặt như hoa đào. Nàng là một mỹ nữ có tiếng quanh đây.
Lúc còn nhỏ hai chúng tôi thường xuyên chơi
đùa với nhau, về sau tôi bị trưởng thôn nhận nuôi, bởi bị hai vợ chồng
nhà ấy quản nghiêm nên tôi không còn cơ hội chơi đùa cùng nàng nữa. Đào
Hoa biết tôi sống khổ, thi thoảng lại lén đưa đồ ăn cho tôi.
Có
một lần Đào Hoa lén mang cho tôi một củ khoai nướng thơm phức nhưng bị
lão bà nhà trưởng thôn nhìn thấy. Bà ta không chỉ đánh cho tôi một trận
mà còn tìm đến nhà Đào Hoa, nói với ca ca nàng là tôi đang tán tỉnh nàng khiến nàng bị ca ca đánh cho một trận tơi bời khói lửa.
Lần đó tôi khóc thật lâu, cảm thấy mình làm liên lụy đến nàng nên vô cùng áy náy.
Đào Hoa là một đứa trẻ số khổ. Cha mẹ nàng mất sớm, nàng ở với ca ca từ
nhỏ, hắn lớn hơn nàng mười mấy tuổi, đã lấy vợ sinh con nhưng đại tẩu
đối với nàng cũng không tốt.
Tôi từng tận mắt thấy Đào Hoa bị
chị dâu đánh đập, cả người thâm tím. Lúc đó tôi đã lén thề, sau này nếu
trưởng thành nhất định sẽ hỏi cưới nàng làm vợ, không để nàng chịu khổ
nữa.
Bây giờ chú hai bảo tôi phải lấy vợ, hỏi tôi có thích ai
hay không, tôi không do dự nói tên nàng. Nghe thấy cái tên ấy mặt chú
hai liền biến đổi. “Ngươi thật muốn lấy Đào Hoa?”
Tôi gật đầu.