Hô hấp của cậu dường như cũng đình trệ trong khoảnh khắc đó, cái hôn của Lương Húc Nhiên mang đến cậu thứ nhiệt độ nóng rực, thông qua cánh môi
truyền đến cơ thể lạnh buốt, từng bước xâm chiếm cậu.
Lâm Tiêu
Dương đã không còn tâm trí để ý đến đau đớn nơi dạ dày, dường như trận
đau đớn kịch liệt vốn không thể coi nhẹ kia cũng bị ngăn lại theo dòng
hô hấp, cậu bị động nhận lấy thế công của Lương Húc Nhiên. Cánh môi cọ
xát, bàn tay đang đỡ sau ót cậu dường như vô ý thức siết chặt, hơi thở
ấm áp phả trên mặt cậu, hơi nước trong mắt dần dần dâng lên, cùng với
thần sắc kinh ngạc nơi đáy mắt.
Cũng không biết trải qua bao lâu, đợi đến khi cậu cuối cùng cũng cảm giác được bàn tay đang giữ chặt gáy
mình có xu thế buông long, Lương Húc Nhiên đối diện mới buông cậu ra.
Lâm Tiêu Dương há to miệng thở dốc nhìn, sắc mặt ửng đỏ cuối cùng cũng
khiến khuôn mặt vốn bệnh trạng của cậu mang theo chút ít sức sống, giữ
đôi mắt mê ly còn chưa kịp khôi phục sáng trong, cậu cũng cảm nhận được
bản thân đột nhiên bị thả lại trên giường, thậm chí động tác của Lương
Húc Nhiên còn mang theo chút ít bối rối.
Không đợi cậu nói thêm
gì, thậm chí Lâm Tiêu Dương còn chưa tỉnh táo lại, Lương Húc Nhiên đã
buông cậu xuống, nhanh chân rời khỏi phòng.
Nương theo tiếng đập
cửa, lúc này suy nghĩ của Lâm Tiêu Dương mới dần dần hồi lại, trên mặt
vẫn còn nét kinh ngạc đến cực điểm, cậu đưa tay đụng đụng cánh môi đã có chút ít sưng đỏ của mình, ánh mắt kịch liệt run rẩy mấy hồi.
Trong lòng như có cái gì không thể coi thường bỗng nhiên nhảy lên, một ý nghĩ bó chặt tâm trí cậu.
[ Kí chủ kí chủ ~] Giọng nói của 007 lại cắt ngang ở thời điểm này, [ Báo cáo kí chủ ~ độ hảo cảm lên 5%, hiện tại là 38% ~]
Lâm Tiêu Dương chưa kịp để ý tới thanh âm 007, trong đầu dường như bị cái
hôn đột ngột của Lương Húc Nhiên quấy thành mờ mịt, 007 không nhận được
hồi đáp của Lâm Tiêu Dương, đương nhiên là có chút không quen, lập tức
lại nói: [ Hiện tại trong vòng hai mươi bốn giờ đã góp được 10% độ hảo
cảm, 20 điểm tích lũy đã được thưởng thêm vào hòm thư ~ xin ngài kiểm
tra và xác nhận ạ ~~]
Lâm Tiêu Dương giãy dụa chống người ngồi
dậy, dựa vào gối mềm nghỉ ngơi một lúc, qua hồi lâu mới nghi hoặc hỏi:
"Mày nói xem anh ta... làm sao vậy?"
[ Không biết ò ~] 007 đáp, [ Hệ thống chúng tui không có quyền xem xét phản ứng của mục tiêu công
lược ạ ~ còn có 13% hảo cảm thôi, là ngài có thể mở được hòm bảo mệnh
rồi. ]
"Hòm bảo mệnh?" Lâm Tiêu Dương sửng sốt, miễng cưỡng khơi
gợi được chút hứng thú đối với thứ mới mẻ để bớt đi một phần kích động
từ nụ hôn ban nãy; "Đây là gì?"
[ Là thứ tui từng nói rồi đọ ~,
mỗi khi độ hảo cảm tăng đến số lượng nhất định, vật phẩm trong cửa hàng
hệ thống cũng sẽ không ngừng ra tăng ạ ~]
"Vậy cái vật phẩm hòm bảo mệnh này... Có thể giúp cho tao sống lâu hơn mấy ngày?"
[ Bao nhiêu ngày cũng có. ] 007 như đang đọc hướng dẫn sử dụng thật, [
Hiện tại thì vẫn chưa đủ để coi hết, có thể sau khi ngài mở hết hoàn
toàn, mới có thể hiểu rõ. ]
"Được thôi." Lâm Tiêu Dương thở phào một cái, không tiếp tục hỏi nữa.
[ Còn có một tin tốt ~] 007 lúc này y hệt chiếc loa phường trong thành
phố, [ bởi vì ngài đã hoàn thành 50% tiến độ mục tiêu nhiệm vụ tối
thiểu, nên còn một gói quà điểm tích lũy lớn nữa ạ ~]
Lâm Tiêu Dương suy nghĩ một lúc, "Sao trước đó mày không nói?"
007: [ Ấy, tui quên. ]
Cũng bởi những màn trước đó thông quan khá dễ dàng, nên kể cả khi có một
thời điểm tay cầm mấy trăm điểm tích lũy cậu vẫn chẳng thèm để ý tới.
Nhưng bây giờ đã khác xưa.
Hiện tại cậu thật sự hối hận vì sao trong mấy thế giới trước không tranh thủ kiếm thêm điểm.
[ Kí chủ? ] 007 hình như vô cùng kinh ngạc, [ Làm sao mà đến cả điểm tích lũy ngài cũng không để tâm chút nào vậy?? ]
Lâm Tiêu Dương lườm nó, trong lòng đang ngơ ngơ ngác ngác vì được hôn rồi lại bị bỏ rơi, nên vẫn còn thẫn thờ.
"Mày nói thẳng coi hiện tại được bao nhiêu đi." Lâm Tiêu Dương nhíu nhíu mày, "Còn cả, có được thêm vật phẩm nào không."
[ Các loại vật phẩm cũng không thay đổi nhiều ạ ~ chỉ là số điểm tích lũy cần tiêu hao sẽ giảm đi phân nửa.] 007 nói, [ Ví dụ như 'Cảm giác đau
về không', bây giờ chỉ cần mười lăm điểm tích lũy ~ Tổng điểm tích lũy
hiện tại của ngài là bốn mươi ba, không ngừng cố gắng nha kí chủ ~]
Lâm Tiêu Dương nhắm mắt lại không muốn nói chuyện, trong đầu lại vẫn rối như tơ vò.
Chỉ là không biết vì sao, cậu vô thức muốn sống lâu thêm mấy ngày. Mặc kệ
cho nhiệm vụ có thể hoàn thành thuận lợi hay không... Hay là vì thứ gì
khác.
- -
Lương Húc Nhiên gần như dùng tốc độ nhanh nhất ra khỏi phòng để về lại chỗ ở tạm cách vách của mình, hắn mở hết cửa sổ ra.
Không khí lạnh không ngừng ùa vào, cũng khiến hắn tỉnh táo hơn. Cũng nhanh chóng hồi tưởng lại tất cả những gì vừa phát sinh.
Hắn hơi buồn phiền cào tóc, trong lòng như có cái gì đó đột nhiên vỡ vụn, nhưng chẳng thể rõ ràng đó là điều gì.
Hai người đều có tâm sự riêng, nên cả đêm thao thức. Lâm Tiêu Dương tắt
đèn, đến khi có một chút ánh sáng xuyên thấu qua màn cửa chiếu vào trong phòng, khó khăn lắm mới vào được giấc.
Đợi đến lúc tỉnh lại, sắc trời cũng sáng từ lâu. Bên cạnh vẫn không có một ai, một cốc nước được
đặt ở tủ đầu giường, cậu giơ tay chạm vào thử nhiệt độ, nước đã hơi
nguội.
Phía dưới cốc thuỷ tinh còn chèn một trang giấy, bên trên
cũng chỉ là một hàng chữ ngắn ngủi: Anh đến công ty một chuyến, đã nhờ
dì Trương đến chăm sóc em.
Cậu nhận ra nét chữ của Lương Húc Nhiên.
Khẽ thở dài một cái, cậu miễn cưỡng lờ đi cảm giác cô quạnh, đặt lại tờ giấy về chỗ cũ, bản thân lại vòng về chăn mền nằm co ro.
Càng nghĩ, cậu lại trở mình, bắt đầu chọc chọc 007: "Mày có thể tạo điểm xung đột không?"
[ Xung đột? ] 007 hoài nghi, [ Tui có thể tạo ra xung đột kiểu gì?? ]
"Là kiểu..." Lâm Tiêu Dương không biết giải thích thế nào, nghĩ nghĩ nửa
ngày, mới nói: "Đại loại là xung đột có thể giúp tăng tiến độ công
lược."
[...? ] Cái đầu bé xíu của 007 tràn đầy nghi ngờ.
"Sao thế?"
[ Yêu cầu của ngài... ] 007 nói hơi khó khăn, [ Trước đó cũng nói rùi, bảo ngài đi bán thảm ấy ~]
"À, vậy không sao." Lâm Tiêu Dương ốm yếu nằm nghiêng, đang định ngủ tiếp
một giấc, lại vì một đêm không ngủ khiến bệnh dạ dày tái phát, cậu đau
đến đổ mồ hôi lạnh đầy người.
Mà ở thời điểm này, cậu lại có chút lưu luyến hơi ấm mà Lương Húc Nhiên tối hôm qua mang đến, thật sự quá nóng bỏng.
Lúc này cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, mặc dù dì Trương đã gặp không ít lần dáng vẻ Lâm Tiêu Dương tái phát bệnh đau dạ dày, thấy thế vẫn có chút
chân tay luống cuống, "Lâm tiên sinh, ngài..."
"Không sao." Giọng nói Lâm Tiêu Dương chôn trong chăn, hơi buồn buồn. "Dì lấy giúp tôi chút nước đi."
Dì Trương thấy thế vội vàng đáp ứng, lo lắng liếc nhìn cậu, cuối cùng vẫn ra ngoài.
Bên kia, trợ lý Vương Trạch đột nhiên nhìn thấy Lương Húc Nhiên đẩy cửa đi
vào văn phòng, còn có chút nghi hoặc. "Lương tổng, sao hôm nay ngài lại
tới đây?"
Lương Húc Nhiên sửng sốt, nói ngay: "Gần đây không có gì cần xử lý?"
"Cũng không phải." Vương Trạch cúi đầu tiếp tục xem tài liệu, "Trước đó Chủ
tịch Hội đồng quản trị đã đến đây một chuyến, không ít hợp đồng gần đây
đều do ngài ấy đích thân phê duyệt. Ý muốn ngài ở nhà... Toàn tâm toàn ý chăm sóc Lâm tiên sinh."
Lương Húc Nhiên nghe vậy, trong lòng
lại dâng lên một nỗi niềm khó tả, sau khi kêu Vương Trạch đi giảm nhiệt
độ điều hòa, hắn vẫn cảm thấy buồn bực dị thường. Hắn ngồi trước bàn làm việc, một chữ cũng nhìn xem không vào.
Ngay cả chính hắn cũng
không biết hành động của bản thân tối hôm qua như vậy là vì điều gì, rõ
ràng hai tháng trước cảm giác hận thù vẫn tràn ngập, cho tới bây giờ,
lại đột nhiên phát hiện chính hắn cũng chẳng thể nào chán ghét cậu nổi.
Đúng lúc này, điện thoại đang để trên bàn bỗng nhiên reo vang. Hắn vô thức
ngẩng đầu liếc nhìn tên người gọi, lông mày lại nhíu chặt hơn.
Hắn nhanh chóng tiếp điện thoại: "Làm sao vậy?"
"Lương tiên sinh." Người gọi tới đúng là hộ lý của bệnh viện, "Tình trạng của
Mạnh tiên sinh đã có chỗ chuyển tốt, khả năng cao tỉnh lại có thể tỉnh
lại, ngài... Có muốn tới xem qua không?"
Lương Húc Nhiên nhíu mày im lặng hồi lâu, lúc này mới phun ra một câu: "Tôi biết rồi."
- ---
Trong gian phòng, Lâm Tiêu Dương ôm cốc thuỷ tinh liếc nhìn điện thoại, từ
sau sự việc lần trước sự kiện, hai người Khương Phương và Lâm Hân Nhiên
chắc hẳn sẽ không dây dưa với cậu nữa, vẫn còn khiến cậu không quen.
Chẳng qua chỉ vừa mới nhớ lại, nguyên nhân chính là nhờ Lương Húc Nhiên giúp
đỡ cậu giải quyết, không biết sao cậu lại có chút cảm giác khó chịu. Lại một liên tưởng đến nụ hôn đêm qua, hiện tại suy luận của cậu đã rối
tinh rối mù, căn bản không hiểu cuối cùng Lương Húc Nhiên suy nghĩ cái
gì.
Có điều rất nhanh sau đó, cậu cũng không có rảnh để tự hỏi điều này nữa.
Dì Trương đã đẩy cửa bước vào, bưng chén canh đặt lên tủ đầu giường, "Lâm
tiên sinh, tôi biết ngài bây giờ không ăn được gì, nhưng mà... lâu ngày
không ăn cơm, cơ thể cũng không nhịn nổi. Tôi đã nấu một ít cháo,
ngài ăn được một ít không?"
Lâm Tiêu Dương vội vàng gật đầu, "Làm phiền dì."
"Không phiền không phiền, cháo còn đang nóng, đợi nguội một lúc hãy ăn." Dì
Trương liên tục khoát tay, "Vậy tôi đi dọn dẹp phòng bếp trước, có gì
cần, ngài cứ gọi tôi."
[ Tích tích tích ~] 007 cứ phải lên tiếng
ngay mấy lúc như vậy, [ Kí chủ ~ Tui mới được biết tình tiết cốt truyện
mới sắp phát sinh, có lẽ sẽ gây bất lợi cho ngài ạ ~ có cần báo cáo
không? ]
Lâm Tiêu Dương đối với cái kiểu thừa nước đục thả câu này của nó rất là bất đắc dĩ, "Mày biết gì thì trực tiếp nói thôi."
[ Đổi nhiệm vụ phụ tuyến, sắp tiêu hao của ngài ba điểm tích lũy, có xác nhận đổi không ạ? ]
Lâm Tiêu Dương thiếu chút nữa phun ngụm nước đang uống dở, "Mày lại còn muốn ép mua vừa bán?"
[ Không đâu mà ~~] 007 vẫn duy trì cái dáng vẻ thiếu đòn nói, [ Tui thông báo thui, đổi hay không là tùy ngái mà ~]
[ Ding dong ~ Đổi thành công nhiệm vụ phụ tuyến~] Giọng nói 007 nhẹ tênh, [ Thông báo hệ thống, nhân vật trong kịch bản [ Mạnh Phàm ] đã có dấu
hiệu tỉnh lại ~]