Lâm Tiêu Dương khẽ giật mình, nhanh chóng hiểu ra, "Anh không cần phải xin lỗi em."
Cậu ngập ngừng, rồi tiếp tục nói: "Đoạn tình cảm này... Vốn là em sai."
"Em..."
Lương Húc Nhiên hình như hơi bất ngờ nhìn cậu, tựa như căn bản không nghĩ tới cậu sẽ nói ra những lời này. Thân thể cũng cứng đờ, cánh tay nâng lên
đến muốn cho vốn động tác đang muốn tém lại một góc chăn, cũng như đình
trệ tại trong giữa không trung.
Chỉ là Lâm Tiêu Dương cũng không
chú ý tới sự kinh ngạc của hắn, tự mình nói tiếp: "Em biết rồi... Em
ngày đó vốn không nên nên xuất hiện ở trước mặt anh."
Người trong ngực hắn run rẩy, thân thể đơn bạc càng thêm vẻ yếu đuối. Tóc mai trên
trán lâu rồi không cắt tỉa, đã gần che khuất đôi mắt. Lại thêm tra tấn
từ đau đớn và cơn ác mộng, bị mồ hôi lạnh ướt nhẹp thành từng lọn, triệt để bao phủ biểu cảm nơi đáy mắt.
Lương Húc Nhiên vẫn chẳng biết
nói gì, hắn vô thức nắm thật chặt cánh tay, ôm Lâm Tiêu Dương ôm chặt
hơn, im lặng hồi lâu mới thở dài: "Em đừng nói nữa."
Lâm Tiêu Dương bướng bỉnh lắc đầu, "Nếu bây giờ em không nói, có thể về sau sẽ không có cơ hội."
Nghe vậy, đáy lòng Lương Húc Nhiên bỗng dưng lan tràn ra một loại cảm giác
khó chịu, giống như cảm giác kinh hoảng khi trông thấy Lâm Tiêu Dương ho đến tê tâm liệt phế ngã trên mặt đất vào ngày nọ. Dường như có thứ gì
đó cuốn lấy hắn, kéo tới từng cơn xót xa trong lòng hắn.
Chỉ là hắn vừa muốn nói điều gì lại bị Lâm Tiêu Dương ngắt lời.
"Chuyện của Manh Phàm kia, là lỗi của em."
Lâm Tiêu Dương đè giọng rất thấp, vì đau đớn mà càng khiến cậu suy yếu đến
ngay cả nói chuyện cũng rất tốn sức, gần như phải ráng gắng gượng để nói ra những lời này.
"Nhưng em chưa bao giờ nghĩ tới cậu ta sẽ xảy
ra chuyện, cũng tuyệt đối không có bày mưu tính kế cậu ta." Cậu miễn
cưỡng chống đỡ thân thể ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào sắc mặt ảm đạm
không rõ ràng của Lương Húc Nhiên. Cậu thoáng ngừng lại một chút, rồi
mới tiếp tục nói.
"Còn có hôn sự của em... và anh." Hai chữ cuối
cùng này cậu nói vô cùng gian nan, gần như xé toạc yết hầu cậu, mới khó
khăn thốt lên được âm tiết. "Em biết nói như vậy anh sẽ không tin, nhưng mà em... Thật sự chưa từng có ý định cưỡng cầu anh."
Nói rồi cậu lại giống không kiềm chế được ho lên kịch liệt, cơ thể không tự chủ
được run rẩy. Lương Húc Nhiên thấy thế cũng lập tức luống cuống, muốn
đưa tay vỗ vỗ phía sau lưng cậu, cánh tay lại như cũ căng cứng ở giữa
không trung, căn bản không dám hạ xuống.
Dáng vẻ mong manh này
của Lâm Tiêu Dương, khiến hắn chỉ có thể miễn cưỡng duy trì được tư thể
nửa ôm nhẹ nhàng vuốt ve, ổn định thân thể.
Miễn cưỡng đè mùi máu tanh cuồn cuồn, Lâm Tiêu Dương vô thức siết chặt cánh tay Lương Húc
Nhiên, dùng sức đến mức những khớp xương trắng bệch. Khó khăn lắm mới
vượt qua trận đau đớn này, cậu há miệng thở dốc, cũng nghe thấy tiếng
hỏi sốt ruột của Lương Húc Nhiên.
Cậu mềm yếu vô lực tựa vào bờ
vai anh, chỉ duy mình cánh tay còn đang sống chết đè nơi dạ dày, cho dù
như vậy, trận đau đớn kia vẫn lan tràn không chút kiêng kị. Hơi thở vừa
thoáng bình ổn, cậu đã vội vàng mở miệng, giọng nói so với lúc nãy càng
thêm suy yếu.
"Em chỉ là..." Lâm Tiêu Dương ngay cả sức lực để
ngồi thẳng lên cũng không có, "Chỉ... Thật sự vô cùng thích anh mà thôi, em cũng biết em so với Mạnh Phàm, trong lòng anh..."
Lời còn chưa dứt, cậu bỗng dưng trừng lớn mắt.
Lương Húc Nhiên trước mặt cậu hình như vô cùng cường thế nghiêng đầu cúi
người đến, hơi thở phả lên mặt cậu, mang theo ấm áp tựa như ảo mộng,
cũng không chân thực.