Thật ra là không, Tân Uyển không có cảm giác
đau khổ gì, cậu cảm thấy mình trở thành máy móc đã mấy năm không được
bảo trì, mỗi cây đinh đều rỉ sét.
Cậu như đã xuất khỏi cơ thể,
đứng dưới góc nhìn thứ ba, gần như lạnh nhạt mà nhìn — nhìn mình bò dậy
trước mộ, hung hăng tự tát mình một cái, đau đớn khiến cho cậu phát run, rồi lại khóc nước mắt rơi đầy mặt, thậm chí còn nghĩ đến chuyện đào đất lên mà xem, nhưng cậu không còn sức để làm gì nữa, ngoại trừ bò dậy
ngồi một bên thì chẳng làm được gì hết.
Ngọn cỏ bén đâm vào cổ
chân cậu, mặt trời 5 giờ rưỡi đỏ rực, có chim lượn qua, sải cánh rất
rộng, đôi mắt xám nhìn cậu chằm chằm. Tân Uyển sờ bức ảnh ấy — có chỗ
phồng lên trên, phập phồng, như bà đang thở vậy.
Tân Uyển biết
mình đang khóc, không biết đến khi nào mới ngừng, chỉ biết gió đông làm
cho mặt cậu nứt nẻ, rất lạnh lẽo, nhưng cái lạnh này lại mang theo tê
dại, tê dại như viên đá.
Trời tối rất nhanh, không đến 20 phút.
Tân Uyển nghe thấy tiếng bước chân, vội vàng, nhưng cậu vẫn giữ nguyên
tư thế, mãi đến khi tiếng bước chân dừng lại trước mặt cậu, cái bóng bao trùm lên người thì cậu mới ngơ ngẩn ngước đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt
của Tống Hành.
Tống Hành mặc áo khoác màu xám, khăn choàng cổ
lỏng lẽo, tóc hai bên thái dương thấm ướt. Nhưng mà cậu nhìn đôi mắt kia đầu tiên, mang theo ấm áp tột độ, anh thở hổn hển, dưới nhiệt độ thấp
hóa thành sương mù trắng.
Những lớp sương mù đó sẽ tiến vào phổi
chứ? Tân Uyển muốn nói chuyện, lạc giọng, bấy giờ cậu mới phát hiện
giọng nói của mình đã khàn đặc. Tống Hành ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào
cậu, Tân Uyển nhìn thấy đường chân trời sau lưng anh, tia sáng trắng sữa cuối cùng đang chìm trong bóng tối.
Tống Hành duỗi tay chạm lên mặt cậu, lòng bàn tay mang theo hơi ấm, lời nói ra tựa như rất gian nan: "Bị ai đánh?"
Tân Uyển lắc đầu, cố gắng hắng giọng, lúc này mới nói thành lời: "Không ai
đánh em hết, là em tự đánh mình." Cậu dừng một chút, "Là em... muốn xem
mình có phải đang nằm mơ hay không, em nhớ là lúc nằm mơ sẽ không cảm
nhận được cơn đau."
Đèn trong nghĩa trang sáng lên, Tân Uyển cầm
tay anh, mặt dán lên lòng bàn tay, cậu quá lạnh, muốn tìm một chỗ để
nương tựa. Tống Hành hỏi cậu: "Đau không?"
"Đau." Tân Uyển khép
mắt, nhẹ giọng mở miệng, "Rất đau.". Cậu nhìn về phía bức ảnh ấy, khóe
mắt có rất nhiều nếp nhăn, lúc cười rộ lên thì híp lại không thấy mắt
đâu, "Nhưng em không tỉnh lại, em không có nằm mơ."
Cậu nói loạn
xạ, lẩm bẩm: "Em không nhớ rõ gì hết, buổi chiều khi rời khỏi Sấu Nguyệt Lý, tài xế taxi vẫn luôn hút thuốc, sau đó là phòng 402 có một người
phụ nữ, chị ta đẩy em vào trong đống thùng giấy... Mấy lời chị ta nói em đều không biết, có rất nhiều thứ em không biết."
Tân Uyển chợt nhìn về phía anh, ánh mắt cầu xin: "Cho nên là bà đã đi thật rồi sao ạ? Anh."