Đèn Cũ Bến Mới

Chương 44


trướctiếp

Về lý do không muốn đi học, trên đường trở về Sấu Nguyệt Lý Tân Uyển đã bịa ra rất nhiều cớ, từ quan hệ với bạn học, đến thành tích kém cỏi, nhưng lần lượt đều bị cậu gạt qua một bên. Có lẽ là do bị shp làm thất vọng hai lần rồi, nên cậu sợ Tống Hành sẽ thất vọng với cậu, cũng không muốn làm cho Tống Hành nghĩ cậu là gánh nặng, là trói buộc khiến cho anh nhọc lòng.

Tâm trạng uể oải này làm cho Tân Uyển khổ sở, về tới Sấu Nguyệt Lý thì ôm Cầu Cầu khóc một lúc, làm cho bộ lông trắng mềm toàn là nước mắt, rồi chột dạ ôm nó đi tắm.

Hơn 5 giờ chiều Tống Hành mới về tới, vẫn là tiếng mở cửa quen thuộc, áo khoác màu lam chì mang theo nhiệt độ từ bên ngoài.

Nghĩ đi nghĩ lại, trong năm, sáu tháng ở Sấu Nguyệt Lý, khoảnh khắc đáng giá nhất chính là khi Tống Hành về nhà, hệt như chuông của Pavlov (*). Cửa kêu một tiếng, cậu là mặt hồ tháng 7 sáng lấp lánh. Nếu mãi mà không có, thì cậu liền nặng nề hiu quạnh, không còn hy vọng.

Nhưng mà cậu vẫn không nghĩ ra được cái cớ hoàn hảo, cậu không chỉ ăn nói vụng về, mà khả năng nói dối cũng tầm hạng ba.

Bữa chiều dì giúp việc làm cơm niêu xá xíu, trứng lòng đào được rưới sốt xá xíu lên, ăn kèm với rau cải nóng hổi. Tống Hành thay đồ ở nhà xong mới ngồi xuống bàn ăn cơm.

Cơm niêu rất ngon, nhưng Tân Uyển không có cách nào tập trung vào mấy hạt cơm, trái tim trùng xuống, tựa như phạm nhân đang chờ bị thẩm vấn, Tống Hành lại chậm chạp không hỏi tới, Tân Uyển chịu không nổi, nhịn không được mà mở miệng trước, nhỏ giọng gọi thử: "Anh."

"Ừ." Tống Hành đáp, "Sao vậy?"

"Ngày mai em cũng không muốn đi học."

Tống Hành trả lời rất nhanh: "Được."

Tân Uyển khựng lại giây lát, qua một lúc lại hỏi: "Ngày mốt cũng không đi được không ạ?"

"Ừ."

Tân Uyển siết chặt cái muỗng, thấp giọng: "Vậy sau này cũng không đi học nữa được không?"

Ngữ điệu của Tống Hành vẫn không lên xuống: "Được."

Sao anh không hỏi lý do là gì?

Mấy chữ này không thể thốt ra cũng không thể nuốt xuống, cậu không dám hỏi, sợ nghe thấy phủ định từ Tống Hành. Tân Uyển không nói nữa, cúi đầu, nghèn nghẹn ăn cơm.

Cả đêm Tống Hành vẫn luôn nghe điện thoại ở ngoài ban công, anh rất ít khi lên tiếng, hầu như chỉ ừ, không biết bên kia là ai, cũng không biết đang nói gì.

Lúc Tân Uyển rửa mặt, bỗng nhiên nghĩ, Tống Hành phản ứng như vậy là do đã biết trước tình huống này, hơn nữa còn chuẩn bị sẵn lời để nói cho cậu. Nhưng cậu lại cảm thấy bản thân buồn cười, nghĩ nhiều quá rồi. Thật ra cũng chẳng có gì không đúng, Tống Hành không cần thiết phải quan tâm đến việc học của cậu, bọn họ là quan hệ gì chỉ? Cùng lắm cũng chỉ là họ hàng mà thôi. Ngược lại là cậu vẫn luôn dõng dạc tuyên bố muốn theo đuổi anh, khiến cho anh phải chịu không ít phiền toái.

Thứ Năm, Tân Uyển dậy lúc 6 giờ rưỡi theo đồng hồ sinh học, không đi học, ở nhà làm bộ đề thi Địa lý, rốt cuộc đối với việc học tập cậu vẫn có ý "Mình nhất định sẽ làm được". Hơn nữa dù sao cậu cũng là học sinh của trường số 6, trường học không có lý do gì mà không cho cậu đi thi hết.

Thứ Sáu, Tân Uyển vẫn không đến trường.

Không có gì để làm, chỉ cảm thấy chán chết đi được, mơ hồ bất an, rất cô đơn. Tống Hành rất bận, không thể lúc nào cũng ở bên cạnh cậu, nhưng Tân Uyển lại cảm thấy anh đang cố tình. Có lẽ là người rảnh rỗi thì sẽ suy nghĩ rất nhiều, trước giờ cậu chưa từng nghĩ đến vậy hết.

Trên TV thường hay chiếu chương trình đếm ngược đến đêm giao thừa, năm mới đã sắp đến. Trước đây khi còn ở với bà nội thì cậu và bà sẽ tất bật chuẩn bị bánh trôi trước vài ngày, sau đó là đón giao thừa, rất náo nhiệt.

Phần lớn thời gian ở Sấu Nguyệt Lý đều vắng vẻ, đến nỗi tới tận bây giờ cậu mới nhận ra đã sắp tới Tết.

Lại ngủ trưa một giấc thật dài, trong mơ không có gì hết, ngủ được nửa giấc thì tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên, Tân Uyển rầm rì, mê man ngơ ngẩn nhận, nghe thấy giọng của Tống Hành: "Đang ngủ à?"

"Ngủ trưa ạ..." Mí mắt Tân Uyển đánh nhau, "Anh, có việc gì sao?"

"Ngăn kéo thứ hai bàn làm việc trong phòng sách có một tập hồ sơ màu xanh lam, cậu giúp tôi chụp trang thứ hai rồi gửi qua cho tôi."

Tân Uyển tỉnh giấc, Tống Hành hiếm khi có việc muốn nhờ cậu giúp, mang lại cho cậu cảm nhận được sứ mệnh. Cậu chống tay ngồi dậy, xoa nhẹ đôi mắt, nói: "Vâng."

Cậu rất hiếm khi vào phòng sách lúc Tống Hành không có ở nhà, Tân Uyển rửa mặt bằng nước lạnh, tỉnh táo mới đi tìm, tập hồ sơ xanh lam đặt đúng vị trí, cậu chụp ảnh rồi gửi qua cho anh, vừa tính nhét trở lại thì chợt thấy tập hồ sơ ở dưới cùng.

Khác với các tập hồ sơ khác, nó có màu nâu, phía trên còn được kẹp một hình bông hoa vàng, tựa như giấy bọc chocolate rẻ tiền ngoài siêu thị.

Cái kẹp hoa này mang lại cảm giác quen thuộc, Tân Uyển nhìn chằm chằm trang bìa, ma xui quỷ khiến cầm tập hồ sơ đó lên, đồ trong đó rơi xuống đất, phát ra tiếng vang chói tay, Tân Uyển nhặt chìa khóa lên, nhưng không thấy chỗ mở.

Chỉ cần bỏ chìa khóa lại là xong. Hầu kết Tân Uyển lăn lên lăn xuống, cẩn thận mở tập hồ sơ ra.

Dòng đầu tiên là "Tân Uyển".

Tân Uyển sửng sốt, mờ mịt nhìn xuống

Sinh nhật: 12/7/1992

Tuổi: 21

Bà nội La Trinh Ngọc, 69 tuổi.

Số di động: 1386455342x (Hiện tại vẫn còn đang duy trì, dự tính tháng 11 sẽ khóa)

Địa chỉ gia đình: số 453 chung cư Hoa Hương, cách ngã tư đường Bắc Kinh và đường Tam Đạo 400, về phía Nam, thành phố Tây Loan, 13-4-302 (Đã xử lý) (Đính kèm: Chìa khóa).

Tân Uyển đoán đây là hồ sơ học sinh, là phiên bản thuần chữ, trong đó toàn là chữ, không chỉ có một trang, viết rất đơn giản, tuổi, ngày tháng năm sinh, cảm giác trở ngại về những con số khiến cho cậu dừng lại, cậu không hiểu được ý nghĩa cụ thể của dãy số.

Viết trình độ học vấn của cậu, phần lớn đều là máy móc miêu tả khách quan, trang sau trường số 6 bị người khác xe ra. Còn có số điện thoại của bà nội.

Tân Uyển do dự, ngồi xếp bằng dưới đất, gọi đến số của Tống Hành. Nhưng bên kia tắt ngay lập lúc, sau đó tin nhắn nhanh đến: Đang họp, tạm thời đừng gọi.

Tân Uyển thấy hơi có lỗi, bất an tắt màn hình.

Cậu chỉ muốn hỏi bà nội đã khỏi bệnh chưa, không có ý gì khác, nhưng xem ra Tống Hành vẫn không thích.

Tân Uyển rũ mắt nhìn chằm chằm hồ sơ, bỗng nghĩ, có phải sống như trước kia thì tốt hơn không? Không cần phải mang đến phiền toái cho Tống Hành nhiều như vậy, cũng không để cho anh tiếp tục chán ghét mình.


trướctiếp