Đã nói là muốn theo đuổi, Tân Uyển tràn đầy tin tưởng, tựa như tình cảm
chỉ là vấn đề của thời gian, nhưng khi trở về Sấu Nguyệt Lý, đối diện
với chim sẻ ngoài cửa sổ, Tân Uyển lại cảm thấy mình chẳng làm được gì
hết.
Tống Hành từ chối cậu. Mặc dù đã đoán được nhưng vẫn không
khỏi hụt hẫng. Thậm chí lúc đó cậu còn muốn thốt lên mà hỏi, có phải là
anh vẫn còn thích cậu trai ở trong CD đó hay không. Đúng chứ? Dù sao
trước kia hai người họ từng rất yêu nhau mà — Tân Uyển còn nghĩ đến lý
do hai người chia tay, nhưng cũng không quan trọng.
Ít nhất là bây giờ, chẳng ai thích Tống Hành hơn cậu hết.
Kế hoạch theo đuổi chưa có cái nào được hình thành thì đã bị sự bận bịu ở
trường học cuốn trôi mất. Tháng 12 vừa qua được vài ngày, kỳ thi cuối kỳ cũng đã tới, các giáo viên đã ra dáng vẻ chuẩn bị cho kỳ thi vào đại
học, phát một xấp đề thi.
Tân Uyển làm bài rất nghiêm túc, nhưng
giáo viên không mấy quan tâm đến thành tích của cậu, cho dù làm bài điểm thấp tới cỡ nào, sai bao nhiêu câu trắc nghiệm thì cũng không có ai
trách mắng cậu hết. Ngoại trừ Sở Hạc Phi, trước mặt giáo viên khác cậu
đều như vô hình.
Giữa bầu không khí căng thẳng trong lớp này, Tân Uyển cảm nhận được loại cảm giác chán nản khi của "ở ẩn giữa lòng thành phố".
Không sao cả, dù gì từ tháng 9 khai giảng tới giờ đều như thế này, Tân Uyển
dù không vui nhưng cũng không để bụng, thậm chí còn sinh ra chút suy
nghĩ nổi loạn, muốn thành tích thấp hơn chút nữa, kéo điểm cả lớp xuống
thì mới vừa lòng.
Trung tuần tháng 12, Tân Uyển bị cảm mạo, mũi
tắc nghẽn, giọng nói khàn đặc, may mà không phát sốt, chỉ là phải hô hấp bằng miệng, khiến cho đôi môi khô đi. Cậu không có sức lực, vừa hết
tiết liền úp mặt xuống bàn mà ngủ, tới giờ học thể dục mới không tình
nguyện mà đứng dậy.
Phương Ý Xuyên cầm bóng rổ, quăng nó xuống mặt đất rồi nảy lên, vang "bộp bộp", "Sao cậu lại cảm rồi?"
"Vậy mà dày á hả, mỏng quá trời, mẹ tớ còn bắt tớ mặc quần giữ ấm cơ đó."
Tân Uyển há miệng thở dốc, ký ức về mẹ của cậu rất mỏng manh, cũng không
thể lấy "anh của tớ" ra để mở đầu được, vì vậy khô khan trả lời: "Tớ
chưa mua."
Lúc xuống sân thể thao xanh xanh đỏ đỏ, mặt trời ấm áp tạo cảm giác dễ chịu, Phương Ý Xuyên chợt nói: "Lão Sở có tìm cậu không?"
"Mấy hôm trước có đến tìm, kêu tớ tới chỗ thầy ấy lấy sách." Tân Uyển không
kiềm chế được hắt hơi một cái, mũi càng đỏ thêm. Sở Hạc Phi thường kêu
cậu tới văn phòng, còn nhìn cậu vẽ tranh, cứ như là tham gia tập huấn
vậy, "Hôm trước còn cho tớ một quyển tập tranh nữa."
"Không phải
chuyện này." Phương Ý Xuyên nói, "Hôm qua thầy ấy kêu tớ lên văn phòng,
ra tín hiệu cho tớ xem đơn đăng ký thi viết văn, còn kêu tớ rủ rê bạn bè xung quanh tham gia nữa. Tân Uyển, cậu không thi hả?"
"Tớ không thích làm văn, không tham gia đâu."
"Vậy chắc là cậu chưa xem qua đơn đăng ký rồi."
"Không thấy."
Phương Ý Xuyên nói: "Về rồi lật lại mặt sau của đơn xem kỹ đi."
Cái phiếu đăng ký này quả thật đã rất lâu rồi, Tân Uyển mất cả ngày để nhớ
xem mình đã nhét nó ở cái góc xó xỉnh nào, mãi đến lúc tan học cũng chưa ra nhớ, nghĩ đến mức đầu óc choáng váng.
Lúc chờ ở trạm xe buýt, Tân Uyển quấn lại khăn choàng cổ, ngẩng mặt lên nhìn thấy đối diện có một tiệm hoa đang khai trương.
Xe buýt số 45 đã tới, cửa mở cả buổi không thấy ai lên, vì vậy từ từ đóng
lại, giữa làn khói mịt mù từ đuôi xe, Tân Uyển vác cặp băng qua đường.
6 giờ tối, đồng hồ ở trường đổ chuông.
Bút máy hết mực.
Tống Hành lắc lắc cây bút mấy cái, cuối cùng đứng lên lấy mực trong ngăn tủ, nhìn kim đồng hồ đã điểm tới 6 giờ. Ký tên vào trang cuối cùng của tài
liệu, anh kiên nhẫn đợi mực khô rồi mới đóng lại, lấy áo khoác đang vắt
một bên rời đi.
Lúc đi đến cửa thang máy, vừa lúc Trầm Du gọi điện thoại.
Mấy ngày nay anh và Trầm Du không gặp mặt nhiều, hầu như là chỉ nói chuyện
qua điện thoại, phòng tư vấn của Trầm Du dạo này đang làm ăn tốt, đang
định dời từ đường Tam Đạo sang Thủy Gia, đổi sang văn phòng lớn hơn so
với cái hiện tại.
Tống Hành nhấn nút, sau đó mới nghe điện thoại: "Nghe."
"Tống Hành à, cậu tan làm chưa?"
"Vừa tan đây." Tống Hành nhìn số nhảy lên. "Tôi sắp vào thang máy rồi, nếu
là chuyện quan trọng thì cậu đợi chút tôi gọi lại, trong thang máy không có tín hiệu."