Vào mùa đông gió rất lớn, thổi đến mức khiến da người ta nứt nẻ, nhưng
nhiệt độ thấp làm cho bầu trời xanh trong vắt, ven đường có nước tuyết
bẩn đã tan ra.
Tân Uyển đi bên cạnh Tống Hành, tai nghe màu trắng kia đeo không kín, tiếng hát của Châu Huệ Mẫn khi thì rõ ràng, khi thì
thoang thoảng, cậu do dự, nói: "Em tưởng đâu anh sẽ về muộn."
"Hôm nay không có việc gì, nên tôi về sớm."
Tống Hành đút tay phải vào trong túi áo khoác, xương cổ tay như ẩn như hiện
nhô lên, ánh sáng nhàn nhạt làm mờ đi đường nét trên khuôn mặt anh. Tân
Uyển lén quan sát anh, phát hiện môi của anh có hơi khô nứt, có lẽ là do gió thổi.
Cầu Cầu ra ngoài luôn loắt choắt, cứ loanh quanh xung
quanh Tống Hành, Tân Uyển suýt tý nữa không giữ được nó, Tống Hành vươn
tay, "Đưa dây cho tôi."
"Nó thích ở bên cạnh anh lắm luôn." Tân
Uyển lẩm bẩm, đưa dây qua, khi anh cầm lấy sợi dây thì mu bàn tay khẽ
chạm vào khiến cho cậu hơi run rẩy, "Nó không bám em tới vậy đâu."
Từ lúc Tống Hành dắt Cầu Cầu thì tốt hơn nhiều, nhưng không có chỗ để tay
khiến cho cậu có cảm giác không yên, Tân Uyển đành nắn nót nghe trong
túi. Khuôn viên của Sấu Nguyệt Lý được phủ xanh rất tốt, nhưng mùa đông
khô cằn, trên đường toàn là lá khô.
"Anh, sáng nay anh dậy lúc mấy giờ vậy?" Tân Uyển hỏi, "Lúc em dậy thì anh đã đi rồi."
"Chắc hơn 6 giờ, tôi không nhớ rõ lắm."
"Sớm vậy ạ?" Tân Uyển hơi kinh ngạc, "Trời vẫn còn chưa sáng mà."
Tống Hành cụp mắt xuống, quấn chặt dây dắt lại, khẽ ừ một tiếng.
"Chẳng lẽ... anh ngủ không ngon hả?"
Tống Hành đổi chủ đề, "Đang nghe gì vậy?"
Tân Uyển há miệng thở dốc, bỗng nhận ra được anh đang lẳng lặng tránh né
chủ đề kia, tán gẫu cũng muốn đề phòng không lướt qua Lôi Trì. Tân Uyển
rút tai nghe ra, Tống Hành cao hơn cậu nên cậu phải ngước lên để đeo cho anh, tai nghe lặng thin, Tân Uyển nói: "Bài hát trước vừa kết thúc rồi, để em bật bài khác,"
Bài hát sau là "Khám nghiệm vết thương" của Vệ Lan.
Tân Uyển nắm chặt chiếc MP3 nhỏ, ánh sáng mờ của mặt đất chiếu lên chân
cậu, dây tai nghe trắng sữa đung đưa giữa hai người. Loại cảm giác chia
sẻ cho nhau một bài hát này thật kỳ diệu, nghe cùng một bài hát, sau đó
bước chân hạ xuống cũng cùng nhịp với nhau, tựa như thời gian ở trong
bài hát đó, thế giới là của anh và cậu.